Lọc Truyện

Cửu Vực Phàm Tiên - Phương Trần (FULL)

“Ngươi đã khiến cho phụ thân thất vọng rồi.” 

 Đôi mắt của Tiêu Thần Nữ bỗng trở nên lạnh lùng, liếc nhìn thủ lĩnh của Lang quân, khi nhìn thấy điều này, thủ lĩnh Lang quân mang tu vi Ngự khí ngay lập tức nhắm cây cường cung trong tay vào Phương Trần. 

 Nhưng ngay sau đó, Phương Trần vung tay lên, một lá bùa Tử Điện được linh khí kích hoạt, lôi quang khủng bố hiện lên trong mắt mọi người, ầm một tiếng, lúc này thủ lĩnh Lang quân hoá thành một đống than. 

 Không những vậy, ngay cả mấy tên Lang quân xung quanh cũng bị liên lụy, bị lá bùa Tử Điện thổi bay thành tro bụi! 

 Một gã cường giả Ngự khí đã chết, mấy tên cao thủ Bạo khí cũng đã chết, thậm chí ngay cả sói bạc của tên tướng soái cũng không may mắn thoát chết được! 

 Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt hoàn toàn choáng váng. 

 Đây là thủ đoạn đáng sợ gì vậy? 

 Chẳng phải là tu vi của Phương Trần đã bị phế, trở thành một phế nhân ư? Tại sao còn có được thủ đoạn khủng bố đến thế? Ngay cả cường giả Ngự khí cũng không kham nổi một kích? 

 “Không thể nào…” 

 Du Long Xương tự lẩm bẩm, nhìn Phương Trần bằng ánh mắt đầy sợ hãi. 

 “Sao… sao tu vi của Phương Quân Thần vẫn chưa bị phế?” 

 Một gã quan viên thất thanh kêu lên. 

 Ngay sau đó, trong đôi mắt mờ mịt của vô số quan viên chợt hiện lên tia sáng, bọn họ hưng phấn nhìn nhau, bờ vai không khỏi run lên. 

 Thân thể của Lý Quốc Trụ run lên, nhìn chằm chằm Phương Trần mấy giây, bỗng một giọt nước mắt rơi xuống, lão lẩm bẩm: “Vận mệnh quốc gia của Đại Hạ đã được bảo vệ rồi…” 

 Hoàng đế Đại Hạ nhìn chằm chằm Phương Trần, sắc mặt thay đổi không ngừng. 

 Hoàng hậu che miệng lại, hốc mắt đỏ hoe vì xúc động. 

 “Tu vi của ngươi…” 

 Tiêu Thần Nữ tái mặt. 

 “Khiến phụ thân ngươi thất vọng rồi, tu vi của ta vẫn chưa bị phế.” 

 Phương Trần chậm rãi mở mắt ra, dùng con ngươi màu xám trắng nhìn Tiêu Thần Nữ: “Tuy rằng mắt ta không nhìn thấy, nhưng nếu ta muốn dẫn binh đi giết địch thì không thành vấn đề.” 

 “Vậy tại sao ngươi lại nhẫn nhịn suốt năm năm qua… Tại sao?” 

 Tiêu Thần Nữ cảm thấy khó tin. 

 Dừng một chút, nàng ta lạnh lùng nói: “Giết hắn!” 

 Một số Lang quân lập tức giương cung nhắm bắn, trong khi một số Lang quân lại sử dụng sói bạc của mình lao về phía Phương Trần, không hề che giấu sát khí trên người nữa, trong nháy mắt, sát ý đã tràn ngập bốn phía. 

 Lại thêm vài đạo sấm sét nữa loé lên. 

 Đám Lang quân xông về phía Phương Trần hóa thành tro bụi, trong mắt những tên Lang quân đang giương cung nhắm bắn dần dần lộ ra vẻ sợ hãi, cánh tay khẽ run lên. 

 “Tiêu Thần Nữ, năm đó cha ngươi không giết ta, hôm nay ta cũng sẽ không giết ngươi, ngươi mang theo người của ngươi rời đi đi.” 

 Phương Trần lạnh lùng nói. 

 Hắn đã dùng năm lá bùa Tử Điện, năm lá còn lại chưa chắc có thể giết hết đám Lang quân này, nếu đối phương vẫn cố ý chém giết, con át chủ bài của hắn cũng sẽ dùng hết. 

 Tuy nhiên khả năng này không cao. 

 Sắc mặt của Tiêu Thần Nữ không ngừng thay đổi, cuối cùng nàng ta nghiến răng nói với thuộc hạ: “Chúng ta đi!” 

 Nàng ta dẫn theo Lang quân nhanh chóng đi ra ngoài cung. 

 Hoàng đế Đại Hạ thấy vậy, im lặng rồi nói với Du Long Xương: “Du tướng quân, ngươi đi tiễn Tiêu cô nương đi.” 

 Du Long Xương vội vàng gật đầu, dẫn người đi theo. 

 “Đa tạ Phương Quân Thần đã cứu mạng!” 

 Các thị vệ, cung nữ và thái giám đều xoay người quỳ trên mặt đất, cúi đầu cảm tạ Phương Trần, vẻ mặt vô cùng kích động. 

 “Phương Trần, ngươi tới Ngự thư phòng!” 

 Hoàng đế Đại Hạ nói một câu rồi quay người rời đi. 

 Các bá quan văn võ trong triều nhìn nhau kinh ngạc, họ không ngờ sự việc hôm nay lại kết thúc như thế này, tuy nhiên, tin tức về tu vi của Phương Trần không bị phế quả thực khiến người ta rất phấn khích! 

 Hoàng hậu thấy vậy vội vàng chạy tới trước mặt Phương Trần: “Trần Nhi, tu vi của ngươi thật sự khôi phục rồi sao?” 

 “Cô cô, chuyện này nói ra rất dài. Mấy năm nay người ở trong cung vẫn khoẻ chứ, không thấy cô cô về thăm cháu.” 

 Phương Trần mỉm cười. 

 Ánh mắt của hoàng hậu trầm xuống, khẽ gật đầu: “Mọi việc đều ổn, ta bận việc, không thể đi xa nên không về thăm ngươi được.” 

 Lúc này, nỗi u ám trong lòng bà ấy biến mất, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Bây giờ ta biết tu vi của ngươi đã khôi phục, cô cô rất yên tâm. Chờ ngươi đến ngự thư phòng xong, ta sẽ nói với Thánh thượng một tiếng, cùng ngươi quay về Phương gia.” 

 “Được.” 

 Phương Trần khẽ gật đầu. 

 “Phương đại nhân, mời vào.” 

 Trước đó Du công công đứng trước mặt Phương Trần vô cùng ngang ngược, giờ phút này rất biết vâng lời, kính cẩn mở cửa ngự thư phòng, khom lưng chờ Phương Thần đi vào. 

 Phương Trần liếc nhìn ông ta, sau đó tiến vào ngự thư phòng, Du công công nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, lau trán, trên mặt đã đổ đầy mồ hôi lạnh. 

 Trong ngự thư phòng, Hoàng đế Đại Hạ lặng lẽ ngồi đó, bất động nhìn Phương Trần. 

 Phương Trần không nói một lời, hai người chỉ im lặng ở trong ngự thư phòng. 

 Hơn mười hơi thở trôi qua, Hoàng đế Đại Hạ đột nhiên mở miệng nói: “Phương Trần, tu vi của ngươi khôi phục từ khi nào? Thủ đoạn vừa rồi không giống huyền thiên quyết của tổ tiên Phương gia truyền lại?” 

 “Năm năm trước, vi thần đã gặp một đạo nhân, người đó đã truyền thụ cho vi thần một vài pháp quyết điều dưỡng thân thể. Vốn tưởng rằng chỉ là công pháp dưỡng sinh thông thường, không ngờ lại khôi phục tu vi, cũng từ đó mà lĩnh ngộ được vũ kỹ tử điện chưởng.” 

 Phương Trần nắm chặt nắm đấm, trong lời nói của hắn vừa thật vừa giả. 

 “Đạo nhân? Vậy đạo nhân đó bây giờ ở đâu?” 

 Hoàng đế Đại Hạ đứng phắt dậy, vẻ mặt kích động. 

 “Vi thần chỉ mới gặp hắn một lần, chắc chắn đã đi vân du rồi.” 

 Phương Trần nói. 

 “Đáng tiếc, thật đáng tiếc, lần sau nếu gặp được đạo nhân đó, nhớ giới thiệu hắn với trẫm, từ trước tới giờ trẫm vẫn rất có hứng thú với đạo pháp.” 

 Hoàng đế Đại Hạ nói. 

 Nói xong, ông ta dừng một chút: “Lần này, nước Thanh Tùng ép trẫm cho ngươi đến Tiêu gia ở rể, trẫm vì vận mệnh quốc gia của Đại Hạ, đành phải đồng ý. Hiện tại ngươi đã khôi phục tu vi, nhất định Tiêu Lang soái sẽ kiêng kị, trong thời gian ngắn chúng sẽ không dám xảy ra tranh chấp với Đại Hạ nữa.” 

 Ông ta nhìn Phương Trần, ánh mắt lấp lánh: “Ngươi không trách trẫm chứ?” 

 “Sao vi thần lại không hiểu được dụng tâm lương khổ của Thánh thượng chứ? Mọi người đều là vì hàng triệu người dân của Đại Hạ, nếu vi thần không khôi phục tu vi, hôm nay cũng sẽ cùng Tiêu Thần Nữ đến nước Thanh Tùng.” 

 Phương Trần chắp tay nói. 

 “Ngươi hiểu được thì tốt, có thể hiểu được là tốt rồi. Nhưng ngươi vừa mới khôi phục tu vi, nhất định phải tịnh dưỡng một thời gian, sau này đừng đi lung tung nữa, hãy ở lại Phương gia tịnh dưỡng cho khoẻ đi.” 

 Hoàng đế Đại Hạ nói. 

 “Tuận mệnh hoàng thượng.” 

 Phương Trần vui vẻ gật đầu. 

 Hoàng đế Đại Hạ vẫn luôn quan sát biểu cảm của hắn bỗng cười nói: “Được, ngươi có thể ra ngoài rồi.” 

 Phương Trần rời khỏi ngự thư phòng, Du công công ân cần tiến lên dẫn hắn rời khỏi đây. 

 Đi được nửa đường thì thấy hai người đang tiến đến, người đi đầu mặc áo tím, khí chất quý phái như rồng. 

 “Thái tử điện hạ!” 

 Du công công kinh ngạc, vội vàng dừng bước. 

 Thanh niên mặc áo tím chính là thái tử điện hạ, nhưng hắn ta không phải con trai của hoàng hậu mà là con của Hoa quý phi. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!