Lọc Truyện

Cửu Vực Phàm Tiên - Phương Trần (FULL)

“Trần Nhi, lần này con có dự định gì không?” 

 Trong đại sảnh của phủ Tướng quân, Phương Thương Hải đọc thánh chỉ xong, khẽ thở dài nhìn Phương Trần. 

 “Cha, đi tới đâu tính tới đó vậy.” 

 Phương Trần cười nhạt. 

 Đi tới đâu tính tới đó? 

 Mọi người trưng ra vẻ mặt buồn bã, hơn nữa, bây giờ Phương Trần đã mất đi tu vi, cho dù trong đầu có ngàn vạn mưu kế cũng khó có thể thực hiện được. 

 Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn chợt nhìn về phía Hứa Qua, nhíu mày: “Các hạ là Phong Vân Kiếm Hứa Qua?” 

 “Nhị gia, cứ gọi ta là Hứa Qua được rồi, nào dám nhận Phong Vân Kiếm.” 

 Hứa Qua nhếch miệng cười nói. 

 Phương Thương Hải và những người khác hơi sửng sốt, đặc biệt là Phương Chỉ Tuyết, nàng ấy từng bước đi tới trước mặt Hứa Qua, cẩn thận đánh giá hắn ta, kinh ngạc nói: 

 “Đúng là Phong Vân Kiếm Hứa Qua, sao ngươi lại biết đại ca của ta?” 

 Phong Vân Kiếm Hứa Qua có lai lịch thần bí, hắn ta đã thể hiện tài năng kiếm thuật phi thường của mình kể từ khi đến kinh thành vào năm năm trước. Trong năm năm qua, tu vi của hắn ta từ Bạo khí sơ kỳ một đường thăng tới Bạo khí đỉnh phong. 

 Hiện giờ ở Đại Hạ, khó mà có được võ phu đạt cảnh giới như thế này. 

 Dù sao, trong trận chiến ở Tam Giới đó, vô số võ phu đã chết, cường giả Ngự khí, cường giả Bạo khí đều lần lượt ngã xuống, làm lung lay căn cơ của Đại Hạ. 

 Ngày nay ở kinh thành Đại Hạ, võ phu Bạo khí chỉ có chưa đầy trăm người, trong đó Bạo khí đỉnh phong chỉ còn hơn mười người ít ỏi mà thôi. 

 Võ phu Bạo khí đỉnh phong của nước Thanh Tùng ít nhất phải gấp hai mươi ba mươi lần Đại Hạ, có thể thấy được sự chênh lệch rất lớn. 

 “Tại hạ ngưỡng mộ Quân Thần đã lâu, lần này mặt dày mày dạn tự mình tiến cử, nguyện đi theo bên cạnh Quân Thần làm một hộ vệ nho nhỏ.” 

 Hứa Qua chắp tay hành lễ, nói. 

 Ánh mắt của Phương Thương Hải khẽ nhúc nhích, như hiểu ra điều gì đó, khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Hứa Qua cũng hiền hoà hơn: “Sau này Trần Nhi đến nước Thanh Tùng, phiền ngươi rồi.” 

 Mọi người nghe được lời này, sắc mặt hơi chấn động. 

 Nếu như có võ phu Bạo khí đỉnh phong hộ vệ cho Phương Trần, có thể hắn sẽ tránh được rất nhiều sỉ nhục khi đến nước Thanh Tùng. 

 Phương Chỉ Tuyết vội vàng nói: “Hứa đại ca, sau này vất vả cho ngươi rồi.” 

 “Không vất vả, không vất vả.” 

 Hứa Qua vội vàng nói. 

 “Trần Nhi, có muốn nhị thúc vào cung trước không?” 

 Người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn chậm rãi nói. 

 “Con gái Tiêu Lang Soái làm vậy là muốn sỉ nhục Phương gia ta đây mà. Nếu nhị thúc đi trước, chẳng phải là đã thoả mãn ý muốn của nàng ta ư?” 

 Phương Trần khẽ mỉm cười: “Một mình con đi là đủ rồi.” 

 Nói xong, Phương Trần nháy mắt với Hứa Qua, cầm thánh chỉ đi ra ngoài cửa. 

 Hứa Qua nghĩ tới những gì Phương Trần đã nói với hắn ta. 

 Nếu như hôm nay Phương Trần không thể xuất cung, hắn ta sẽ phải bảo vệ cho mọi người trong Phương gia rời khỏi kinh thành Đại Hạ, nhưng Phương Trần cũng nói, khả năng xảy ra chuyện này rất thấp, chỉ là phòng ngừa mà thôi. 

 … 

 Trong hoàng cung, trước điện Thái Hòa, hàng trăm Lang quân nghiêm nghị đứng đó, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn đám thị vệ không khỏi toát ra một tia giễu cợt lạnh lùng. 

 Dù trong lòng các thị vệ này có phẫn nộ đến đâu, giờ phút này cũng không dám nói gì. 

 Chẳng bao lâu nữa, ngay cả kinh thành thì đám Lang quân này cũng dám bước vào, dám công khai vào hoàng cung như hôm nay, với hàm ý Đại Hạ ở trước mặt nước Thanh Tùng đã vô cùng suy thoái. 

 “Mau đưa ta đi gặp Thánh thượng!” 

 Giọng nói của Du công công vang lên, mặt ông ta đầy máu, được mấy tên thái giám dìu, lao về phía điện Thái Hòa. 

 Thị vệ xung quanh thấy thế, không khỏi giật mình, không phải Du công công đến Phương gia tuyên đọc thánh chỉ à? Sao lại bị người ta đánh thành ra như vậy? 

 “Nghĩa phụ, ngài bị sao vậy?” 

 Phó tướng Tây Hổ Doanh Du Long Xương đột nhiên xuất hiện, kinh hãi nhìn Du công công. 

 “Phương Trần khinh người quá đáng!” 

 Du công công lạnh lùng nói, sau đó không nói nhiều với Du Long Xương nữa, nhanh chóng vào điện Thái Hoà. 

 Phương Trần? 

 Du Long Xương hơi kinh ngạc, năm năm qua Phương Trần này vẫn luôn ẩn mình, sao lần này lại dám đánh Du công công đến tuyên đọc thánh chỉ? Điều này khiến hắn ta nhớ tới thời kỳ đặc biệt nhiều năm trước, ngay cả uy danh của Hoàng đế cũng không thể sánh bằng Phương Trần. 

 “Hiện giờ hắn đã là một phế nhân, còn dám làm càn như thế, có thể là không quên được vinh quang trước kia…” 

 Du Long Xương thầm cười khẩy. 

 Nghe thấy tên Phương Trần, hàng trăm tên Lang quân theo bản năng hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn nhau, vẻ khinh thường trong mắt đã sớm tiêu tan. 

 Dù thế nào đi nữa, trong cảm nhận của họ, Phương Quân Thần ở Đại Hạ vẫn có địa vị nhất định, Lang quân đã có vô số lần được giao thủ với quân do Phương Trần dẫn đầu. 

 Lần nào cũng không thu được lợi ích gì, vô số Lang quân chết trong tay Phương Trần, bọn chúng chỉ là những kẻ đến sau thôi. 

 Trong điện Thái Hoà. 

 Hầu hết văn võ bá quan đều có mặt, Hoàng đế Đại Hạ mặc long bào màu vàng sáng chói ngồi trên long ỷ đang nói chuyện với Tiêu Thần Nữ. 

 Nội dung cuộc trò chuyện là về việc ở rể của Phương Trần và lời hứa trong vòng năm năm nước Thanh Tùng sẽ không tấn công Đại Hạ. 

 Du công công vừa mới vào đến điện Thái Hoà đã quỳ sụp xuống, khóc lóc thảm thiết. 

 “Thánh thượng, lão nô tuyên chỉ bất lợi, bị Phương Thế tử đánh, xin Thánh thượng giáng tội!” 

 “Cái gì?” 

 “Ông ta bị Phương Trần đánh ư?” 

 Văn võ bá quan nhất tề nhìn về phía Du công công, trên mặt tỏ rõ vẻ quái dị, hình như đã năm năm Phương Trần chưa đánh ai rồi nhỉ? 

 Một số quan viên vô thức sờ lên má mình. 

 Tiêu Thần Nữ nhíu mày, nhìn về phía Hoàng đế. 

 Lúc này Hoàng đế cũng sửng sốt, vẻ mặt u ám nhìn Du công công: “Ngươi bị Phương Trần đánh ư? Còn thánh chỉ thì sao? Hắn có tiếp nhận không?” 

 “Hồi bẩm Thánh thượng, tiếp thì có tiếp, nhưng…” 

 Du công công muốn vặn lại hai câu nữa. 

 Không ngờ Hoàng đế xua tay: “Nhận là được rồi, về chuyện hắn đánh ngươi, chắc chắn là ngươi đã nói gì đó khiến hắn tức giận. Trong điện Thái Hoà này, không chỉ có ngươi bị hắn đánh, đừng so đo làm gì.” 

 Du công công ngạc nhiên. 

 Có quan viên bày ra vẻ mặt mỉa mai, hiện tại Đại Hạ cần Phương Trần đến Tiêu gia ở rể để dẹp yên chiến tranh. Vì để kéo dài vận mệnh quốc gia Đại Hạ thêm năm năm nữa, chỉ là một công công mà muốn kiếm chuyện với Phương Trần ngay tại thời điểm này à? 

 “Hoàng đế, xem ra Phương Qn Thần hơi bất mãn với chuyện đến Tiêu gia ở rể nhỉ? Có thể hắn không thèm đếm xỉa gì đến thánh chỉ của ngươi chăng? Chi bằng để ta cho Lang quân dưới trướng đưa hắn đến được không?” 

 Tiêu Thần Nữ cười như không cười. 

 Sắc mặt của văn võ bá quan khẽ thay đổi, ánh mặt lộ rõ vẻ khẩn trương. 

 Nếu thật sự để cho Lang quân túm Phương Trần tới, tin tức này mà truyền ra khắp kinh thành, đó chính là một cái tát thẳng vào mặt Đại Hạ! 

 “Tiêu cô nương, ngươi yên tâm đi, Phương Trần cũng coi như là cháu của ta, hắn đã tiếp thánh chỉ rồi sẽ không thể không đến.” 

 Hoàng đế vừa nói vừa liếc nhìn hoàng hậu vô cảm bên cạnh, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười, nói với Tiêu Thần Nữ: 

 “Chỉ cần kiên nhẫn chờ một lát.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!