Lọc Truyện

Cửu Vực Phàm Tiên - Phương Trần (FULL)

Những lời này của Phương Trần lập tức làm thay đổi sắc mặt của các thư sinh nước Cổ Hà, trên mặt họ đều xuất hiện vẻ tức giận.

Sắc mặt Long Tuệ Tâm thay đổi luân phiên.

Thật ra, thư sinh Đại Hạ dốt đặc cán mai về thời sự nước Cổ Hà, bọn họ chỉ biết một số việc phiến diện mà thôi.

'Thậm chí bọn họ còn không biết rằng, ở trong nước Cổ Hà, không phải ai ai cũng đều được đọc sách, cũng không phải ai cũng có thể tòng quân.

Bá tánh bình thường, cả đời đều chỉ là thợ mỏ.

Con cháu của dân thường đều chỉ có thể kế nghiệp cha ông.

Chỉ có đời sau của các gia tộc lớn mới có thể vừa sinh ra đã không phải lo cơm áo gạo tiền, có được tư cách leo lên trước, cấp bậc nghiêm ngặt, ranh giới rõ ràng!

Thậm chí, đến cả võ đạo của nước Cổ Hà cũng đều bị các gia tộc lớn nắm chặt trong tay, cho dù bá tánh bình thường có. thiên phú tốt cũng không có tư cách chạm tới!

Quý tộc bọn họ trực tiếp phong tỏa tất cả con đường thăng chức của bá tánh.

“Cho nên, ngươi có tư cách gì mà phát ngôn bừa bãi ở đây? Nếu Đại Hạ ta từ bỏ bá tánh của mình, dùng sức lực của quốc gia, mỗi năm không ngừng tiến cống cho nước bên trên, ngươi cảm thấy Thanh Tùng còn có thể leo lên đầu bọn ta sao?”

Phương Trần cười khẽ, nói.

Sắc mặt Long Tuệ Tâm lúc xanh lúc trắng, cuối cùng cả giận nói: “Phương Trần, ngươi đừng có nói hươu nói vượn, bá tánh nước Cổ Hà ta sao lại ăn không đủ no, mặc không đủ ấm chứ?”

“Sự thật là như thế, dùng đôi mắt của các ngươi nhìn đi, đến một người mù như ta cũng biết rõ, ngươi thân là con cháu Long gia vậy mà chưa từng nghe qua sao?”

Phương Trần lạnh lùng trào phúng: “Đại Hạ ta và Thanh Tùng giao chiến cũng chỉ để các dân chúng nước mình được ăn no, mùa đông có thể có một chậu than ấm”

“Ta cảm thấy lời Ngọc Tiên Tử nói không sai, ngay cả tình hình đất nước cũng không rõ, không biết bá tánh của mình sống như thế nào thì có tư cách gì nói chuyện ngừng chiến tranh ở đây?”

Đôi mắt Ngọc Tiên Tử tỏa sáng, lặng lẽ nhìn Phương Trần một cái, trong lòng dâng lên vui sướng. Biết hiện giờ thế tử không thích náo động, nên hôm nay nàng ấy mở miệng quát măng Long Tuệ Tâm chỉ vì câu nữ tử phong trần của đối phương!

Tiêu Thần Nữ thân là nữ tử, tâm tư lại nhạy bén, mơ hồ cảm giác được gì đó, không khỏi nhìn Phương Trần rồi lại liếc sangNgọc Tiên Tử.

Ngọc Tiên Tử dường như cũng phát hiện ra, ánh mắt đột nhiên dừng trên người Tiêu Thần Nữ, trong mắt xuất hiện vẻ trầm tư.

Nàng ấy nhớ rõ bên cạnh thế tử không có thị nữ, sao hôm nay lại đột nhiên mang theo nha hoàn rồi?

Chuyện này không đơn giản!

Trong lòng Ngọc Tiên Tử cảm thấy bị uy hiếp, ánh mắt nhìn Tiêu Thần Nữ hơi lạnh lẽo.

“Phương Quân Thần, đây là hội thơ từ, Long cô nương và Ngọc Tiên Tử là do thơ nên mới khắc khẩu vài câu, đây là điều rất bình thường.”

“Ngươi không hiểu thơ từ thì đừng nên chen vào chứ?” Diệp Thanh Hà mở miệng giảng hòa. Sắc mặt đám người Long Tuệ Tâm hơi khó coi, dường như có ý định đứng dậy rời đi, nhưng lại được thư sinh hai nước Long Độ và Di Chu khuyên can ở lại.

Thân là chủ nhân của bài thơ, bởi vì câu thơ của mình bị Ngọc Tiên Tử phán là rằm chó không kêu tạo ra cảnh tượng khắc khẩu này, Đào Vũ đè nén sự giận dữ trong lòng, chuyển dời cơn tức lên người Phương Trần:

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!