Lọc Truyện

Cửu Vực Phàm Tiên - Phương Trần (FULL)

Mối thù giữa Lý Hoa Phong và Phương Trần nói ra thì cũng rất đơn giản. 

 Sáu bảy năm trước, Phương Trần vẫn chưa trải qua cuộc chiến ở núi Tam Giới, lúc đó hắn mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng tu vi võ đạo đã thể hiện rõ ràng, sớm thăng lên cảnh giới Ngự khí! 

 Khi đó Lý Hoa Phong là người có địa vị cao nhất trong lòng người dân Đại Hạ, Lý Hoa Phong lúc đó mới 23,24 tuổi, đã là Ngự khí trung kỳ, có thể nói là người đứng đầu trong số thế hệ trẻ tuổi, ngay cả thế hệ cũ cũng không có mấy người có thể so sánh với hắn ta. 

 Lý Hoa Phong lúc đó đã giữ chức tại Đại Hoa Tự với tư cách là Thiếu Khanh của Đại Hoa Tự, hắn ta đã đích thân xét xử vô số quan lớn đại thần. 

 Một ngày nọ, hắn ta nhận được tin có một vị tướng trong quân đội nào đó đang cấu kết với nước Thanh Tùng, Lý Hoa Phong đích thân đến quân đội để bắt người này và đưa về Đại Hoa Tự. 

 Không ngờ người này lại rất ngoan cường, để mặc Lý Hoa Phong dùng nhiều biện pháp trừng phạt khác nhau mà vẫn không thừa nhận mình là kẻ nối giáo cho giặc, cuối cùng không chịu nổi nhục nhã mà cắn vào lưỡi tự sát. 

 Vị tướng này từng là đạo sư của Phương Trần trong một đoạn thời gian và cũng là một vị tướng dũng cảm tài giỏi dưới quyền Phương Thương Hải. 

 Sau khi người kia cắn lưỡi tự sát, Phương Thương Hải vô cùng tức giận và ngay lập tức bẩm báo với Hoàng đế, yêu cầu điều tra kỹ lưỡng sự việc. 

 Sau khi điều tra kiểm chứng, phát hiện có người có thù oán với tướng quân và bịa đặt bằng chứng để vu oan cho ông ấy. 

 Ngày chôn cất tướng quân, Phương Trần mới 16, 17 tuổi đã đích thân khiêng quan tài, đi được nửa đường thì gặp Lý Hoa Phong đến chia buồn. 

 Lý Hoa Phong chẳng những không hề cảm thấy áy náy, ngược lại còn chế giễu thân là một vị tướng quân mà lại hành động lỗ mãng, rồi tự sát khiến sự việc càng thêm phức tạp. 

 Ngày hôm đó, Phương Trần đã ra tay. 

 Cũng vào ngày đó, ở Đại Hạ cuối cùng cũng phát hiện ra có một thiếu niên trẻ hơn Lý Hoa Phong rất nhiều, đã có tu vi đạt đến Ngự khí đỉnh phong! 

 Lý Hoa Phong đang ở Ngự khí trung kỳ làm sao có thể trở thành đối thủ của Phương Trần? Ngày đó, hắn ta đã bị Phương Trần chặt đứt tứ chi, một phần khí hải bị vỡ vụn. Từ ngày đó trở đi, tu vi của Lý Hoa Phong thụt lùi về Bạo khí đỉnh phong, không bao giờ tiến bộ được nữa! 

 Nếu tể tướng Lý Quốc Trụ không dẫn người đến, e rằng mạng sống của Lý Hoa Phong cũng đã nằm trong tay Phương Trần rồi. 

 Sau đó, hai người trở thành kẻ thù không đội trời chung. 

 Lý Hoa Phong thỉnh thoảng sẽ gây phiền toái cho Phương Trần, Phương Trần sẽ lần lượt ra tay tiếp nhận hết, cuối cùng Lý Hoa Phong vẫn là người chịu thiệt. 

 “Không ngờ nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là Thiếu Khanh của Đại Hoa Tự.” 

 Phương Trần cười nhếch miệng. 

 Sắc mặt Lý Hoa Phong không ngừng thay đổi, có lẽ đối với người bình thường mà nói, địa vị của hắn ta đã là ngoài tầm với. 

 Nhưng đối với hắn ta, điều này vẫn chưa đủ! 

 Tâm của hắn ta là ở trong quân đội, hắn ta cũng muốn ra trận để đọ sức với võ phu của nước Thanh Tùng, đáng tiếc, Phương Trần đã cắt đứt suy nghĩ và tương lai tươi sáng của hắn ta! 

 Cho nên những lời này của Phương Trần chính là công khai sỉ nhục hắn ta. 

 “Con vịt chết còn mạnh miệng, nếu nắm đấm của ngươi cũng cứng rắn như cái miệng của ngươi, ngươi đã không bị đánh bại thảm hại như vậy ở núi Tam Giới.” 

 Lý Hoa Phong cười lạnh, không có ý định nói nhảm cùng Phương Trần nữa, lập tức ra lệnh cho cai ngục bên cạnh đưa Phương Trần về ngục, phiên án tạm hoãn để xét xử lại! 

 Các tù nhân trong ngục Đại Hoa Tự nhìn thấy người mới đến, đều hưng phấn như khỉ, có người không ngừng la hét đe dọa, có người lại mỉa mai, châm chọc. 

 “Ngục Đại Hoa Tự này thực sự khá lớn, có đủ loại người.” 

 Phương Trần liếc nhìn một cái, phát hiện trong ngục giam này ít nhất có mấy trăm người, theo quy định của Đại Hoa Tự, người bị giam ít nhiều đều có chức vụ địa vị trong triều đình. 

 "Đây là gian phòng giam của ngươi." 

 Người cai ngục dẫn đường mở một cánh cửa, bên trong đã có sáu bảy tù nhân, tuổi tác khác nhau, điểm chung duy nhất của họ là vẻ mặt hốc hác. 

 Bọn họ lạnh lùng nhìn Phương Trần một cái, không nói gì, hiển nhiên không nhận ra thân phận của Phương Trần. 

 "Cai ngục, ta đã sai người đưa một ít đồ tới, ngươi có thể giúp ta mang tới đây được không?" 

 Phương Trần nhẹ nhàng mỉm cười. 

 Cai ngục hơi giật mình: "Đồ gì?" 

 “Cũng không có gì đâu, chỉ là một cây bút lông sói, một ít chu sa và một xấp giấy bùa thôi.” 

 Phương Trần khẽ mỉm cười. 

 Vẻ mặt của người cai ngục trông rất kỳ lạ, Phương Quân Thần trước mặt này đang muốn vẽ bùa sao? Hắn ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu, giọng nói có chút lạnh lùng: 

 "Nhà tù có nội quy riêng, trừ khi Thiếu Khanh đại nhân lên tiếng." 

 "Ngươi là người của Lý Hoa Phong à." 

 Phương Trần cười nhạt. 

 "Thiếu Khanh đại nhân có ơn nặng như núi đối với ta." 

 Người cai ngục thản nhiên gật đầu rồi quay người rời đi. 

 Sau khi hắn ta rời đi, các tù nhân trở nên sôi động hơn. 

 Một tù nhân ở phòng giam đối diện cười nhạo Phương Trần nói: "Tiểu tử, ngươi muốn vẽ bùa trong ngục Đại Hoa Tự sao? Ta bị giam ở đây nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người yêu cầu như ngươi đó. Thú vị, thú vị, hahaha!” 

 "Tiểu tử, ta thấy ngươi còn trẻ, ngươi phạm tội gì mà đến đây thế? Người có thể vào Đại Hoa Tự cũng không đơn giản, trong nhà còn có ai nữa? Họ có liên quan gì đến việc ngươi bị bắt không?" 

 Một số phạm nhân muốn điều tra về lai lịch gia đình của Phương Trần. 

 Phạm nhân cùng phòng giam với Phương Trần cũng lên tiếng: “Nhà tù có nội quy riêng, ngươi là người mới đến, từ nay về sau ngươi sẽ là người dọn dẹp thùng phân.” 

 “Bảo ta rửa thùng phân ư?” 

 Phương Trần liếc nhìn góc phòng giam, thản nhiên mỉm cười. 

 "Các ngươi ầm ĩ gì đó? Có cho người khác ngủ không hả?" 

 Đột nhiên, một giọng nói hùng hậu vang lên. 

 Tiếng ồn ào của đám đông đột nhiên im bặt, tất cả đều nhìn vào chỗ sâu trong phòng giam. 

 “Có người mới đến đây à?” 

 Giọng nói đó lại vang lên: "Người mới đến, giới thiệu về mình đi!" 

 "Sao ngươi còn không mau giới thiệu đi? Ngươi có biết người vừa nói chuyện là ai không? Hắn là một trong tứ đại long tướng dưới trướng Phương Quân Thần đó!" 

 Nhìn thấy Phương Trần không nói gì, có người không khỏi thúc giục hắn. 

 “Lúc đó tứ đại long tướng thật là oai phong. Đáng tiếc năm năm trước trong trận chiến ở núi Tam Giới, ba người đã chết, người duy nhất còn sống sót cũng bị giam trong Đại Hoa Tự, đã năm năm trôi qua mà vẫn chưa thẩm tra xét xử.” 

 Có người nhỏ giọng thì thầm. 

 "Lão Hoàng, là ta." 

 Phương Trần nhẹ giọng nói. 

 Lão Hoàng: ? 

 Mọi người không thể tin nhìn Phương Trần, tiểu tử này chán sống sao? Dám gọi người đó như vậy ư? Phải biết rằng, ngay cả cai ngục phụ trách nhà tù cũng phải lịch sự gọi là Hoàng tướng quân đấy! 

 Giọng nói đó im lặng một lúc rồi bùng nổ như sấm sét: "Nguyên soái? Làm sao họ đưa ngài vào đây được!? Ahhh, chết tiệt, bọn chết tiệt!" 

 Bùm… 

 Nhà giam giống như bị nổ tung, tiếng gầm to lớn khiến người ta lộ ra vẻ thống khổ, không khỏi bịt tai lại. 

 Sau một khắc, một thân ảnh cao như núi xuất hiện ở trước mặt Phương Trần. 

 Mọi người đều vô cùng kinh hãi. 

 Thân hình này cao hơn một nửa chiều cao so với người bình thường, cánh tay dày như thắt lưng của một người đàn ông trưởng thành cường tráng, mặc dù mặc đồng phục tù nhân nhưng lại rất đáng sợ, không ai dám có chút khinh thường nào. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!