Lọc Truyện

Cửu Vực Phàm Tiên - Phương Trần (FULL)

“Bần đạo Vân Hạc, đến từ nước Trung Châu, đạo hữu cũng xuất khiếu du hành đi qua nơi này sao?”

“Nước Trung Châu?”

Trong lòng Phương Trần kinh ngạc, khi hẳn còn rất nhỏ đã nghe nói đến nước Trung Châu, truyền thuyết nói nước Trung Châu có vô số cường giả, lãnh thổ rộng lớn, chính là một đế quốc cấp một hàng thật giá thật.

Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, hẳn chưa bao giờ gặp người nào đến từ nước Trung Châu, thậm chí còn có người nói rằng nước Trung Châu vốn dĩ không tồn tại trên thế gian!

“Chờ một chút, thần hồn của ngươi có chút kỳ lạ, này.... ngươi là hồn phách xuất khiếu, không phải nguyên anh xuất khiếu?”

Vân Hạc đạo nhân đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó nâng tay đánh một chưởng về phía hẳn.

Phương Trần muốn tránh né theo bản năng, nhưng khi hắn mở mắt ra lại phát hiện hồn phách của mình đã trở lại trong cơ thể.

“Ngươi thật sự là một người bình thường? Thật kỳ lạ, chỉ là một người phàm, sao lại có thần hồn mạnh mẽ như vậy, còn có thể tự động xuất khiếu?”

Giọng nói của Vân Hạc đạo nhân lại vang lên.

Phương Trần bình tĩnh nhìn về một hướng nào đó, chắp tay thở dài: “Tiền bối, vấn bối chỉ là một võ phu bị phế bỏ khí hải, đã khiến tiền bối thất vọng rồi.”

“Thất vọng? Ha ha ha, sao lão phu lại thất vọng được? Lần này lão phu du hành thế gian trăm năm, vốn đang định trở về, nhưng lại vô tình tìm thấy một khối ngọc như ngươi, cũng coi như duyên phận rồi, trời sinh ngươi có thần hồn mạnh mẽ dồi dào, đúng là hạt giống tốt để tu tiên.”

Vân Hạc đạo nhân cười lớn nói.

Hiện tại ông ấy đang là nguyên anh xuất khiếu, tiếng cười của ông ấy cũng chỉ có một mình Phương Trần có thể nghe thấy, sẽ không quấy rầy đến những người khác trong phủ Tướng quân.

“Tu tiên? Tiần bối... Trên thế gian này thật sự có tiên sao?”

Phương Trần giật mình, trong đầu hắn không ngừng xuất hiện hình ảnh tiên tử đứng dưới ánh mặt trời chói chang khi đó.

“Ngươi xuất thân từ đế quốc cấp chín, chưa từng gặp tu sĩ thì cũng không có gì đáng kinh ngạc. Lão phu cũng không biết trên thế gian này có tiên hay không, lão phu chỉ biết thủ đoạn của bọn ta đối với ngươi mà nói chính là thần tiên”

Vân Hạc đạo nhân khẽ cười nói: “Lão phu dự định sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử bế môn, ngươi có bằng lòng hay không?”

Phương Trần im lặng một lúc: “Khí hải của vãn bối đã bị phế, chỉ sợ là không thể tu hành lần nữa”

“Khí hải? Đó chỉ là đối với võ phu các ngươi mà thôi, bọn †a tu tiên không luyện khí hải. Theo ta được biết, võ phu các. ngươi có ba cảnh giới: Nhân Huyền, Địa Huyền, Thiên Huyền, mỗi cảnh giới lại chia thành bốn cảnh giới nhỏ, đúng không?

Nhưng tu sĩ bọn ta thì không phiền phức như vậy. Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Thiên Huyền của các ngươi chẳng qua chỉ có thể miễn cưỡng làm đối thủ với Luyện khí đỉnh phong mà thôi.”

Vân Hạc đạo nhân nói một cách kiêu ngạo.

Nội tâm Phương Trần vô cùng chấn động.

“Lão phu phải về nước Trung Châu có việc, nếu ngươi bằng lòng bái sư, lão phu sẽ đưa ngươi đến nước Trung Châu.”

Vân Hạc đạo nhân thúc giục. Đến nước Trung Châu?

Trên mặt Phương Trần lộ ra nụ cười khổ, hẳn chắp tay hành lẽ: ^Vãn bối không thể rời đi.”

Nếu hắn đi rồi, ai sẽ thu dọn cục diện rối rằm này đây?

Tóc của phụ thân đã hoa râm, ông nội bế quan không rõ sống chết, ngay cả nhị thúc của hắn cũng vì gia tộc, vì nước Đại Hạ mà cúc cung tận tụy suốt năm năm qua, đến mức nội thương không thể chữa khỏi, ra ngoài phải dựa vào xe lăn.

“Vậy mà ngươi lại không muốn rời đi cùng ta? Cái nơi nhỏ. bé này có thứ gì đáng để ngươi lưu luyến? Chỉ cần ngươi đi theo ta, đảm bảo có thể giúp ngươi thăng lên Kim Đan trong vòng trăm năm, đến lúc đó muốn trở về cũng dễ dàng thôi.”

Vân Hạc đạo nhân kinh ngạc.

“Cha mẹ ta vẫn còn ở đây, ta không thể đi xa, vấn bối phải ở lại để thu dọn cục diện rối rắm, đã khiến tiền bối phải thất vọng rồi”

Phương Trần nhẹ nhàng thở dài. “Chậc chậc.”

Vân Hạc đạo nhân liên tục đánh giá Phương Trần: “Mỗi người trên đời này đều ngưỡng mộ tiên nhân, nếu như có người biết sẽ được trở thành đệ tử bế môn của lão phu, cho dù có đánh gãy chân thì cũng phải bò đến nước Trung Châu. Vậy mà ngươi lại không bằng lòng đi cùng lão phu. Đây chính là quy củ của môn phái ta, đệ tử bế môn phải tu luyện nội tông, ngươi không muốn rời đi, lão phu cũng không có cách nào để nhận ngươi làm đệ tử bế môn, nhưng nếu lãng phí thiên phú của ngươi thì thật đáng tiếc.

Như vậy đi, lão phu truyền cho ngươi pháp quyết nhập. môn của Tam Thiên Đạo Môn, từ nay trở đi ngươi chính là đệ tử ngoại môn của Tam Thiên Đạo Môn nước Trung Châu, được. phép tu luyện ở chỗ của ngươi, chỉ cần sau khi ngươi thăng lên Trúc Cơ, quay về nhập tịch tông môn là được.”

Nói xong, Vân Hạc đạo nhân nâng tay lên, bắn ra một luồng linh quang, biến mất nơi giữa ấn đường của Phương Trần.

Trong phút chốc, Phương Trần cảm nhận được trong đầu óc của mình có thêm một loại ký ức không thuộc về hắn, những ký ức này không ngừng đan xen, hội tụ thành một quyển sách có màu vàng óng ánh như ngọc [Tam Thiên Đạo Môn phần nhập môn].

Tinh thần của Phương Trần rung lên, hẳn nhẹ nhàng mở ra, lập tức đắm chìm trong pháp môn tu tiên.

Thấm thoát, linh khí trong trời đất không ngừng hội tụ mãnh liệt vào trong cơ thể của hắn, phần linh khí này lưu chuyển trong kinh mạch, nuôi dưỡng cơ thể của hản, mấy năm qua không luyện võ khiến khí huyết của hắn trở nên tiêu hao, nhưng dưới sự nuôi dưỡng của luồng linh khí này, khí huyết của hắn không ngừng trở nên hùng hậu.

Chẳng bao lâu sau, linh khí đã xuyên qua khí hải không còn nguyên vẹn, nhưng nó lại không có ý định dừng lại trong khí hải mà tiếng tục lưu chuyển.

Mặt trời lặn mặt trăng mọc, mặt trăng biến mất mặt trời xuất hiện.

Phương Trần vẫn đứng bất động tại chỗ một ngày một đêm.

Đám nha hoàn trong phủ Tướng quân khẽ thì thầm bàn tán, mãi cho đến khi mấy người Phương Chỉ Tuyết đến bọn họ mới vội vàng ngậm miệng lại.

“Đại ca, chẳng lẽ từ hôm qua đến giờ huynh vẫn đứng ở đây à?”

Phương Chỉ Tuyết nghẹn ngào nói.

“Haizz.... Có lẽ tin tức ở rể khiến cho hẳn cảm thấy khó chịu trong lòng, đại ca của con là người có chí khí rất cao, làm sao có thể chấp nhận được chuyện bản thân ở rể Tiêu gia chứ?”

Một nam nhân trung niên nhẹ nhàng thở dài, ông ấy nhìn bóng dáng thẳng tắp như đỉnh núi của Phương Trần, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.

Ông ấy chính là gia chủ của Phương gia, Phương Thương Hải.

Là một cường giả Ngự khí, vốn dĩ phải có thuật trú nhan, nhưng mới chỉ hơn bốn mươi tuổi mà hai bên thái dương đã hoa râm, nếp nhăn trên mặt càng lúc càng tăng.

“Cha, không thể từ chối hoàng đế được sao? Nếu để đại ca đến nước Thanh Tùng, chỉ sợ sẽ sống không bằng heo chó mất thôi!”

Giọng nói của Phương Chỉ Tuyết run rẩy.

“Năm năm qua thực lực của nước Thanh Tùng đã trở nên cường thịnh hơn trước, ngược lại nước Đại Hạ của chúng ta lại sa sút, Tiêu Lang Soái lên tiếng thay nữ nhi, nói phải ở rể Tiêu gia, bằng không sẽ mang binh san băng kinh thành Đại Hạ.

Những lời này không phải là nói đùa, cũng không phải chỉ mạnh miệng, nếu từ chối, e răng Đại Hạ sẽ sớm diệt quốc, nếu đồng ý, có lẽ sẽ còn đường để cứu vãn, thân bất do kỷ mà...

Viền mắt của Phương Thương Hải ửng đỏ. “Bên phía cô cô cũng không có cách gì sao?” Phương Chỉ Tuyết nhỏ giọng thì thầm.

“Mặc dù cô cô của con là hoàng hậu, nhưng vẫn phải đặt Đại Hạ lên hàng đầu, nàng cũng hiểu được đạo lý này, còn có thể làm gì được chứ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!