Lọc Truyện

 Cuộc hôn nhân chớp nhoáng ngàn tỷ: Vợ yêu, ôm cái nào

35 : không có ý tốt

1617 Words

Bàn tay của ai đó vuốt ve lưng cô, khoảnh khắc da thịt tương chạm kia, trái tim cô như bị điện giật, cả người run lên.

Theo phương pháp tương tự như lần trước, cô mở miệng và người nào đó.

Kết quả là biện pháp này không hiệu quả như lần trước, Hoắc Ngự Đình không buông ra, lại nắm lấy môi dưới của cô, cắn một cái đầy trừng phạt.

Thịch thịch ...

Trái tim cô như sắp nổ tung ra khỏi tâm nhĩ.

Ngay cả cô cũng không giải thích được tại sao mỗi lần bị hắn hôn cô đều không cố gắng đẩy hắn ra đúng lúc.

Cảm giác giống như đang hưởng thụ cái hôn của người nào đó vậy.

Lục Tiểu Khê, mày thật sự đáng xấu hổ!

Suy nghĩ vẩn vơ, cô bị người nào đó hôn thật sâu, tuy rằng môi dưới bị hắn cắn có chút đau, nhưng đôi môi mềm mại đan vào nhau, che lấp đi đau đớn ...

Ngay cả Hoắc Ngự Đình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi mình rõ ràng tới đây để trừng phạt người phụ nữ này, nào biết thế nhưng lại bị cuốn vào cũng cô hôn môi

Sau khi hôn đủ, hắn buông cô ra, sắc mặt vẫn lạnh băng xa cách.

Lục Tiểu Khê dựa vào thành suối nước nóng, nặng nề thở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy vẻ ửng hồng quyến rũ, mái tóc ướt và làn da trắng nõn tạo cho cô cảm giác tươi mát và thanh tú như một đóa sen.

Sau khi cô hồi phục tinh thần , người nào đó đã thay đồ và bước ra khỏi phòng thay đồ.

Nghĩ đến mình vừa mới cắn hắn, cô không khỏi nhìn lên môi hắn, phát hiện môi trên của hắn có một chút máu, cho dù như vậy, nam nhân này vẫn cực kỳ đẹp trai.

“ Thay quần áo đi chuẩn bị ăn cơm trưa đi. ” Hắn lạnh lùng nói rồi rời đi.

Lục Tiểu Khê nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy có chút bối rối.

Hắn thế này là tức giận, hay không tức giận?

Thay quần áo xong, cô đứng trước gương mím môi, mím môi thế nào cũng không thể xóa đi dấu vết bị người cắn trên môi.

" Chị gái xinh đẹp! " Lục Tiểu Khê vừa bước vào ghế lô, Cam Cam liền nói: " Em muốn ngồi cạnh chị. "

“ Được, Cam Cam. ” Cô lập tức ngồi xuống.

Hoắc Ngự Đình liếc cô một cái, " Ngồi bên cạnh tôi. "

“ Hả? ” Người này ăn cơm còn muốn ra lệnh sao?

Cam Cam bỏ cuộc, bĩu môi nói: " Chú Hoắc, cháu có thể mượn vợ của chú một chút được không? "

" Không. " Hoắc Ngự Đình không chút khách khí từ chối .

Người đàn ông này đơn giản là quá thờ ơ với một đứa trẻ.

" Oa! " Cam Cam lập tức kêu lên .

" Hoắc Ngự Đình, anh có thể đừng làm như vậy nữa được không? " Lục Tiểu Khê vội vàng ngồi qua, " Cam Cam không sao, chị ngồi đây với em. "

Nói xong, Cam Cam lập tức ngừng khóc.

Nhìn hình ảnh cô kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ, Hoắc Ngự Đình không khỏi nghĩ đến cảnh tượng cô làm mẹ.

Hắn nhất định là quá để ý chuyện lão phu nhân muốn ôm chắt của mình, nếu không tại sao trong đầu lại hiện lên phản ứng như vậy.

" Như thế này được không? " Lục Tiểu Khê nhìn hắn hỏi.

Hoắc Ngự Đình nhíu mày, không hiểu ý của cô: " Như thế nào? "

" Bây giờ tôi đang ngồi giữa anh và Cam Cam, anh còn có bất kỳ phản đối nào không? " Lục Tiểu Khê cảm thấy mình đã bị người đàn ông này cắn đến chết, cô còn phải cân nhắc cảm xúc của hắn khi muốn làm bất cứ thứ gì.

Cũng có khả năng là bị hắn dọa sợ.

Không không không, như vậy không được, mặc kệ nói như thế nào cũng phải xoay người trả thù, nếu cứ bị hắn bắt nạt như vậy, sau này ở trước mặt hắn chỉ có thể nhịn mà thôi.

Nhưng nghĩ lại, cô lại thấy không cần thiết, dù sao chuyện nhỏ như vậy thì có thể cho qua, còn hơn tự vả vào mặt mình.

" Chị gái xinh đẹp, miệng chị chảy máu rồi. " Cam Cam chớp chớp đôi mắt ngây thơ, quan tâm nhìn cô.

" Thật sao ? " Cô theo bản năng đưa tay sờ lên miệng, nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, cô nhíu mày, sau đó cười nói: " Không sao, một chút máu như vậy, sẽ không giết được chị đâu! "

Hoắc Ngự Đình không khỏi liếc cô một cái, " Cho tôi xem. "

Nếu không phải cô vừa động miệng cắn trước , hắn làm sao có thể tàn nhẫn như vậy.

Lục Tiểu Khê lườm hắn một cái, " Có gì thú vị đâu mà xem! "

" Cô có chắc là cô muốn làm xấu mặt mình trước mặt trẻ em không ? " Hắn bí mật cảnh báo.

"..." Lục Tiểu Khê không còn cách nào khác ngoài việc quay mặt về phía hắn.

Không hiểu sao lúc cô quay mặt đi, hắn hơi lơ đễnh.

Cái cách đôi môi đỏ như anh đào của cô mím lại không phải là giống như đang đòi được hôn sao?

Hắn lấy khăn giấy lau đi vết máu rỉ ra từ miệng cô.

Hành động này của hắn khiến Lộ Tiểu Khê sững sờ.

Cô không bao giờ ngờ rằng người đàn ông ăn nói không tử tế và không bao giờ cho cô một bộ mặt tốt sẽ có hành động quan tâm đến cô như vậy.

“ Uống nhiều nước đi, không được ăn cay. ” Người nào đó đưa ly nước cho cô.

Cô cầm lấy ly nước với vẻ kinh ngạc, vài ngụm liền nốc cạn nước trong ly.

Nghĩ đến mình cắn hắn trước, cô không khỏi liếc nhìn đôi môi mỏng của hắn, còn có thể nhìn thấy dấu vết bị cắn.

" Cái kia ... anh cũng ..." Không biết tại sao, lúc này sự quan tâm lại khiến bầu không khí trở nên kỳ quái.

May mắn thay, Diệp Minh Dã bước vào và phá vỡ bầu không khí này.

" Ngự Đình, Tiểu Khê, xin lỗi đã để hai người chờ, bắt đầu đi. "

Lục Tiểu Khê vừa cầm đũa lên, đã có người gắp cho cô một miếng tôm tươi mềm.

Điều này thực sự không bình thường, cô mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn người đàn ông mặt không chút biểu cảm bên cạnh, muốn hỏi xem hắn ta có chuyện gì không.

Hành vi này đối với Diệp Minh Dã dường như rất bình thường, và anh ấy nói một cách ghen tị: " Ngự Đình, Tiểu Khê, thấy hai người yêu nhau như vậy, tôi rất muốn kết hôn. "

Lục Tiểu Khê cười khan, âm thầm châm chọc hai người họ biểu diễn tốt.

Sau bữa trưa, Hoắc Ngự Đình và Diệp Minh Dã chơi cờ trên tầng hai, trong khi Lục Tiểu Khê đưa Cam Cam đến khu giải trí chơi.

" Ngự Đình, ban đầu tôi còn nghi ngờ tin tức kết hôn của cậu, nhưng hôm nay nhìn thấy tình yêu và sự ngọt ngào giữa cậu và Tiểu Khê, tôi đã tin. "

" Sự nghi ngờ của cậu là do cha mẹ cậu ảnh hưởng phải không? " Hoắc Ngự Đình châm chọc.

Diệp Minh Dã lúng túng cười, " Cha mẹ tôi đôi khi buôn chuyện một chút. "

" Thế thì không cần phải bát quái. " Hoắc Ngự Đình ánh mắt tối sầm, " Như vậy là không có ý tốt . "

Nụ cười trên mặt Diệp Minh Dã không thể kìm lại được nữa, " Ngự Đình, kì thực ân oán của đời trước, thế hệ trẻ chúng ta cũng không rõ cho lắm, cho nên ..."

" Đến lượt cậu. " Hoắc Ngự Đình nhìn chằm chằm bàn cờ.

Diệp Minh Dã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!