Lọc Truyện

 Cuộc hôn nhân chớp nhoáng ngàn tỷ: Vợ yêu, ôm cái nào

22: Đánh gãy tay chân

1605 Words

"Đem cô ta lên lầu" Hắn lạnh giọng mệnh lệnh.

Đây là lần thứ ba hắn muốn đem cô nhốt trên lầu.

mỗi cái tế bào trong cơ thể cô đều tại kháng cự, "Các ngươi thả tôi ra, tôi không muốn bị nhốt vào!"

Coi cắn một cái vài cánh tay của người bên trên, hy vọng bọn họ sẽ buông tay, kết quả là hắn vẫn như cũ mà khống chế cô.

Hoắc Ngự Đình thấy cô cắn người, sắc mặt càng lại lạnh lùng thêm mấy phần, "Đem cô ta nhốt vào cho tôi!"

"Hoắc Ngự Đình, anh là đồ vương bát đản, anh chết không yên lành!" Bị kéo đi một đường, trong miệng cô càng không ngừng mắng ác liệt.

Hoắc Ngự Đình sắc mặt lạnh hơn, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Trên lầu là nói tầng cao nhất, nói cấu tạo xa hoa, nhưng bởi vì quạnh quẽ mà có chút âm trầm.

Sau khi Lục Tiểu Khê bị ném vào, cửa lập tức bị khóa lại.

Một chút ánh sáng cũng theo đó biến mất.

Cô chật vật từ dưới đất bò dậy, bốn phía không có cửa sổ, chỉ có một mảnh đêm đen.

Đối mặt với căn phòng tối không kẽ hở, Lục Tiểu Khê bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy.

"Có ai không, thả tôi ra ngoài!" Cô cuống cuồng hô, "Thả tôi ra ngoài…"

Bởi vì sợ, ngay cả âm thanh đều đang phát run, còn cùng với giọng nghẹn ngào.

 Hoắc Ngự Đình là tên hỗn đản!

"Tiểu Điệp, tôi cảm thấy là chúng ta đã hại thiếu phu nhân…" Tiểu Mỹ nghe được âm thanh Lục Tiểu Khê cầu cứu, trong lòng băn khoăn.

Tiểu Điệp cầm một khối nho, thảnh thơi bắt đầu ăn, "Dựa vào đâu mà nói là chúng ta hại thiếu phu nhân? Cũng không phải chúng ta buộc cô ấy đi leo tường…"

Tiểu Mỹ lộ vẻ khó xử, nghe trên lầu truyền đến tiếng kêu cứu, trái tim gấp muốn chết.

Tiểu Điệp không muốn để cho Tiểu Mỹ cảm thấy mình không có lương tâm, nên giả mù sa mưa quan tâm, "Thiếu phu nhân ngày mai sẽ được thả ra nhỉ?"

"Không biết…" Tiểu Mỹ buông thõng đầu, có chút ủ rũ.

"Tiểu Mỹ, cô cũng đừng quên, tiên sinh mới là chủ của chúng ta, chúng ta chỉ cần làm tiên sinh vui vẻ chính được, về phần thiếu phu nhân, chúng ta chỉ cần ứng phó qua loa, hơn nữa, người trừng phạt thiếu phu nhân chính là tiên sinh, ngươi nếu là muốn hỗ trợ, đây không phải là chúng ta đối nghịch với tiên sinh sao?" Tiểu Điệp biết Tiểu Mỹ tâm tư đơn thuần, không có chủ kiến, dăm ba câu liền có thế khuyên nhủ cô.

"Cô nói cũng đúng." Tiểu mỹ lập tức bị tẩy não.

Một đêm trôi qua.

"Tiên sinh, ngài không đợi thiếu phu nhân cùng nhau ăn điểm tâm sao?" Tiểu mỹ nhịn không được quan tâm một câu.

 Tiểu Điệp dùng cùi chỏ gạt Tiểu Mỹ một chút, ra hiệu cho cô đừng lắm miệng.

 Tiểu Mỹ bị dọa đến cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.

Hoắc Ngự Đình quanh thân hiện ra hàn ý, nghĩ đến cô hái kia tối hôm qua bị nhốt trong lầu một đêm, lông mày nhíu lại, "Bạch Vũ, thả cô ta ra."

"Vâng"

Tiểu Mỹ sau khi nghe được lời này, nét khẩn trương trên mặt mới lộ ra ý tươi cười.

Tiểu Điệp lại có chút không thoải mái.

Một tiếng cọt kẹt, cửa mở ra, ánh sáng lớn đem căn phòng tối chiếu đến sáng trưng.

Lục Tiểu Khê dựa theo ánh sáng nhìn sang, chỉ thấy Bạch Vũ đi tới, "Thiếu phu nhân, mau dậy đi."

… Cô muốn phát ra tiếng, thì phát hiện sau khi làm xong cuống họng đều đau đớn.

Lúc này cô vừa mệt vừa đói, cuống họng còn khô đến đau.

"Thiếu phu nhân, uống nước." Tiểu Mỹ ân cần đưa qua một chén nước.

 Cô thật sự là khát đến muốn hỏng, sau tiếp nhận chén nước liền ùng ục ùng ục uống hết.

Khụ khụ...... Uống hơi vội vàng nên bị sặc.

 "Thiếu phu nhân, ngài chậm một chút." Tiểu Mỹ thấy cô rất khát, lại rót cho cô thêm một chén.

Hoắc Ngự Đình lạnh lùng nhìn qua cô một chút, khóe môi câu lên một vòng khinh thường, "Đây được xem là nhẹ, lần sau tái phạm, có cô còn phải chịu trừng phạt nặng hơn."

Dù không phải lời cảnh cáo hung ác, nhưng câu nói kia từng chữ từng chữ âm vang hữu lực, làm cho người ta không thể chống lại.

Không muốn bị nhốt lần thứ hai, nên Lục Tiểu Khê không có phản bác hắn, hơn nữa, cuống họng đều đau, nào có khí lực cùng hắn la hét...

Hoắc Ngự Đình tưởng là cô sẽ đem toàn bộ ủy khuất phẫn nộ buổi tối hôm qua phát tiết ra ngoài, không nghĩ tới cô lại không rên một tiếng.

 Hắn cảm thấy không thú vị, bèn mặt lạnh nói: 'Ăn cơm xong, đi bên ngoài mặt cỏ nhổ cỏ!"

 "Vì cái gì?"  thanh âm câm, vốn là hầm hầm hỏi lại, kết quả vừa phát ra đến, một điểm khí thế cũng không có.

"Tránh cho cô nhàn hạ không chuyện gì làm."

Tiểu Mỹ cùng Tiểu Điệp hoảng sợ nhìn nhau, nghĩ thầm đây không phải là việc để hai cô kiếm sống sao? Làm thế nào lại để thiếu phu nhân làm.

Lục Tiểu Khê biết Hoắc Ngự Đình sẽ không tuỳ tiện bỏ qua cho cô, hắn khẳng định là còn muốn đem cô tra tấn đủ.

Cô không nói gì, đạp chân trừng mắt mà lên lầu.

Dùng bóng lưng cùng tiếng bước chân tuyên cáo nội tâm của cô đối với hắn là đầy bất mãn.

Hoắc Ngự Đình nhìn qua thân ảnh xinh xắn kia, khóe môi thoáng mang ý cười, trong lòng cảm giác có chút kỳ quái.

Hắn cảm thấy bộ dáng cô tức giận có chút đáng yêu, phẫn nộ trong lòng hắn cũng không còn nữa.

Cô gái này có độc!

Cô trở về phòng tắm rửa một chút, đổi một bộ quần áo đơn giản.

Nghĩ tới buổi họp lớp, trong lòng nghi ngờ ngàn vạn lần.

Cô lấy điện thoại ra và xem tin nhắn.

Hơn mười thư chưa đọc nối tiếp hiện lên, còn có cả mấy cuộc gọi.

Có Dư Lôi gọi đến, cũng có An Tuấn Hào gọi đến.

Nghĩ đến ảnh chụp của An Tuấn Hào cùng Lý Thục Đình ôm nhau ngủ, lòng của cô bỗng nhiên xiết chặt.

Đến bây giờ cô đều cảm thấy những tấm hình kia là Hoắc Ngự Đình thừa dịp bọn cô uống say tìm người sắp đặt, khẳng định không phải là  thật sự.

"Tiểu Khê, cậu còn không nghe, tôi thật muốn điên mất!" Dư Lôi từ tối hôm qua gọi tới buổi sáng, trái tim treo lơ lửng, sợ cô xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

"Thật xin lỗi Lôi Lôi, để cậu lo lắng…" Tối hôm qua cô bị giam ở trên lầu cả đêm, căn bản là không liên lạc được với bọn họ.

"Cậu không có việc gì là tốt rồi." Dư Lôi thở phào, sau đó sốt ruột nói, "Cậu biết không? Võ Lỗi cùng Nhạc Khải tay chân đều bị đánh gãy…"

 "Cái gì?!" Lục Tiểu Khê cả kinh, hai tay phát run, cuống họng xé rách đau đớn.

"Hiện tại họ còn đang bệnh viện, còn có…" Dư Lôi đột nhiên do dự.

"Còn có chuyện gì?" Cô nín thở, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.

"Tuấn Hào cùng Lý Thục Đình uống rượu quá nhiều, ngủ…" Dư Lôi vốn định giấu diếm cô việc này, nhưng làm chị em tốt, không muốn cô bị mơ mơ màng màng, mà cô hiện tại cũng đã gả cho Hoắc Ngự Đình, những đau xót này đều là ngắn ngủi, nói không chừng cô còn có thể sớm thích ứng với cuộc sống hôn nhân hiện tại.

Lục Tiểu Khê trong lúc nhất thời nói không thành lời.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!