Lọc Truyện

 Cuộc hôn nhân chớp nhoáng ngàn tỷ: Vợ yêu, ôm cái nào

16: Kẻ giỏi diễn kịch.

1591 Words

"Hoắc tiên sinh thực sự đã kết hôn?" Diệp Quang Huy tỏ ra rất kinh ngạc, sau đó nhìn Lục Tiểu Khê: "Hoắc phu nhân thanh lệ, thoát tục, cùng Hoắc tổng đúng là trai tài gái sắc"

Khụ… Khụ… Thanh lệ, thoát tục, không dám nhận, không dám nhận…

Lục Tiểu Khê trong lòng khá khiêm tốn mà cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc.

Phương Linh Lung, vợ của Diệp Quang Huy, gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Hoắc phu nhân trong sáng, đáng yêu, đẹp hơn nhiều so với những kẻ phấn son thô tục”

Dù có cố gắng khen ngợi, nhưng cũng không ai sẽ có cảm giác vinh dự vì lời khen như vậy.

“Hoắc phu nhân, nhìn thấy cô, vậy mà tôi lại nghĩ tới một chuyện…” Không biết vì cái gì mà khi Phương Linh Lung gặp Lục Tiểu Khê, bà lại cảm thấy có chút quen thuộc khó nói, giống như là đã từng quen biết.

“Nhớ chuyện gì?” Lục Tiểu Khê hỏi lại trong vô thức.

Diệp Quang Huy sợ Phương Linh Lung thất thố nên đã kéo tay cô: “Linh Lung, để Hoắc tổng và Hoắc phu nhân ngồi xuống trước đã. hoắc phu nhân mang giày cao gót có lẽ đã khó chịu”

Phương Linh Lung lúc này mới lấy lại tinh thần, rồi cười cười nói: “Không có gì, không có gì, đại khái chỉ là cảm thấy rất có duyên với Hoắc phu nhân”

“À…” Lục Tiểu Khê không hiểu lời nói của Phương Linh Lung nên cũng không có nghĩ gì, chỉ xem đó thuần túy là một lời khách sáo.

Diệp Quang Huy nói đúng, cô mang giày cao gót thật sự rất mệt, nếu không phải cố kỵ nơi này, Lục Tiểu Khê rất muốn đem giày cao gót cởi ra vứt xuống bể bơi trước mặt.

Nơi tổ chức bữa tiệc là một khách sạn nổi tiếng ở thành phố S. Dù là ban ngày nhưng khách sạn vẫn được trang trí lấp lánh, phông nền xanh lam khiến người ta có cảm giác như lạc vào đại dương bao la. Trong nhất thời không phân rõ được ngày hay đêm.

Rượu vang đỏ, bánh, hoa tươi, tràn đầy trong tầm mắt.

Đây là lần đầu Lục Tiểu Khê đến một sự kiện trọng đại như vậy, vốn tưởng rằng mình sẽ khẩn trương đến mức không biết để tay ở đâu, không ngờ là lại vô cùng thoải mái, thoải mái như ở nhà.

Có lẽ là vì người nào đó một mực nắm tay cô…

Ý thức được tay mình vẫn còn đang được người nọ nắm, cô làm như nghiêm túc nhìn qua, sau đó nhỏ giọng: “Hiện tại không có người nhìn chúng ta, anh không cần phải đóng kịch.” Nói xong cô còn vùng vẫy một chút.

Không ngờ đến người nào đó lại trở tay nắm chặt, rồi thấp giọng cảnh cáo: “Tiệc chưa tàn không cho phép rời khỏi tôi nửa bước”

Trong lòng của hắn lúc này chỉ một mực suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Phương Linh Lung.

Cái gì gọi là có duyên?

Phải chăng là vì Lục Tiểu Khê có đôi mắt giống với Hạ Yên Nhiên?

Nghĩ đến đây, ánh mắt âm u của hắn hạ xuống, dán vào cô.

Thật tình cờ khi cảnh này lại bị camera bắt được, một ánh nhìn dịu dàng, thâm tình, đầy yêu thương.

Lục Tiểu Khê không để ý đến ánh mắt của hắn, cô giống như một con mèo thèm ăn mà nhìn chằm chằm vào các món tráng miệng phong phú, ngon mắt..

Cô nghĩ tiệc chiêu đãi sẽ là mọi người ngồi phía dưới nghe diễn thuyết, không ngờ đây lại là nơi mọi người trò chuyện, nếm rượu, ăn đồ ngọt,...

“Chà… Tôi không rời anh nửa bước, nhưng mà ăn thì vẫn có thể đúng không?” Cô không thèm che giấu sự tham ăn của mình.

Còn tưởng rằng người nào đó sẽ ban cho cô một ánh mắt chán ghét, không nghĩ tới gương mặt soái khí kia không có một chút cảm xúc nào, ngược lại còn bình tĩnh gật đầu.

Thật bất ngờ!

Sau khi được đồng ý, cô cuối cùng cũng có thể đi ăn uống.

Cô không bao giờ từ chối đồ ngọt có vị matcha, vì thế đã ăn liên tiếp vài miếng, 

Vì ăn quá mức chăm chú, cô không biết trên váy mình bị dính bơ.

“Tiểu thư, bánh ngọt đã dính vào váy rồi” Một cô gái mặc lễ phục xinh đẹp, dáng người uyển chuyển đi đến nhắc nhở.

Lúc này, Lục Tiểu Khê mới cúi đầu nhìn ngực mình, quả nhiên là như vậy.

Cô vội tìm khăn giấy để lau.

“Khăn giấy đây” Cô gái nọ lập tức đưa khăn qua.

“Cảm ơn” Không ngờ là lại gặp được một cô gái tốt bụng.

Lý do để cô gái này quan tâm đến Lục Tiểu Khê hoàn toàn là vì tò mò quan hệ của cô và Hoắc và Hoắc Ngự Đình.

Bằng không, cô ta cũng không thèm hạ mình đưa khăn cho Lục Tiểu Khê.

“Xin chào, tôi là Diệp Tử Lâm, là cháu của chủ tịch Diệp, cô tên gì?” Diệp Tử Lâm ngọt ngào hỏi

“Xin chào Diệp tiểu thư, tôi tên Lục Tiểu Khê” Cô vừa trả lời vừa cúi đầu lau đi vết bơ trên váy.

“Tiểu thư là bạn gái Hoắc tổng sao?” Diệp Tử Lâm khẩn trương truy vấn.

“Không phải” Có lẽ là vì có phần mâu thuẫn với Hoắc Ngự Đình, cô không chút suy nghĩ phủ nhận.

“Thật à?” Lâm Tử Diệp lộ ra ý cười: “Không phải cũng không sao”

“Cô ấy không phải là bạn gái tôi, cô ấy là vợ tôi” Một giọng nói lạnh lùng, sau đó là một cái kéo tay, rồi trực tiếp ôm cô vào lòng ngực.

Khuôn mặt nhỏ của Lục Tiểu Khê cứng đờ, ngơ ngác nhìn người nọ, lúc này mới ý thức được mình đã thật sự gả cho hắn.

Ha, vả mặt quá nhanh!

Nụ cười trên mặt Diệp Tử Lâm đông cứng lại, dường như phải chịu một đả kích lớn, thật lâu cũng không có lấy lại được tinh thần.

“Mèo nhỏ tham ăn, đã ăn no chưa?” Lời trách cứ nhẹ nhàng cùng giọng nói êm dịu, thật sự là kích thích thần kinh, mê hoặc tâm hồn.

Ngay lúc này, Lục Tiểu Khê cảm thấy như có một dòng điện chạy qua, làm cho toàn thân tê dại.

Tai cô chợt đỏ trong giọng nói dịu dàng đó và sự ngượng ngùng cũng chạy dọc hai bên má.

Dáng vẻ thẹn thùng, tràn đầy hạnh phúc của một cô gái nhỏ được yêu thương đã khiến Diệp Tử Lâm đang cố lấy lại tinh thần lại chịu thêm một đả kích.

“Hoắc tổng, anh… anh kết hôn khi nào?” Diệp Tử Lâm vốn một ngực trông ngóng gả cho Hoắc Đình Ngự, thậm chí còn từng khẩn cầu Diệp Quang Huy xe chỉ luồn kim, cô coi hôm nay như một cơ hội tốt, không ngờ Hoắc Vũ Đình vậy mà đã kết hôn!

Cô cảm thấy giấc mộng của mình bị nghiền nát, vô cùng đau khổ.

Lục Tiểu Khê nhìn Diệp Tử Lâm sắp khóc, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật có lỗi, dù sao cô cũng không thích nam nhân này, nếu Diệp Tử Lâm thích, cô nguyện ý dâng lên bằng hai tay.

Có như vậy, cô mới có thể thoát khỏi Hoắc Ngự Đình, đi tìm An Tuấn Hạo, từ nay có thể cùng anh ấy…

“Không cần phải nói” Người nào đó lạnh lùng cự tuyệt Diệp Tử Lâm thâm tình, đáng thương.

Nam nhân này đúng là không hiểu phong tình, không kể đối với cô lạnh băng, mà đối với mỹ nữ cũng thế.

Loại nam nhân này hẳn là cả đời không có nữ nhân thích mới đúng.

“Vợ, em đứng có mệt không? Anh dẫn em qua bên kia ngồi” Hoắc Ngự Đình giọng điệu thân mật, đồng thời xiết chặt lấy eo cô.

Vợ…

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!