Lọc Truyện

Cưng Chiều Em Vô Hạn

Minh Lê chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị Lục Nghiên lừa dối.

Chưa bao giờ cả.

Bên nhau sớm chiều ba năm ở nước ngoài, ngoại trừ Minh Hành thì Lục Nghiên là người mà cô tin tưởng nhất, thậm chí là cô có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, hoàn toàn không cần suy nghĩ gì thêm.

Trong ba năm qua, thường cứ cách một khoảng thời gian thì Minh Hành sẽ rời đi một lần, thời gian rời đi dài có ngắn cũng có, nhưng Lục Nghiên thì khác, anh là người cô gặp đầu tiên khi thức dậy, và cũng là người cuối cùng cô thấy trước khi đi ngủ.

Minh Hành nói với cô, Lục Nghiên không chỉ là vệ sĩ bảo vệ an toàn cho cô, mà anh còn là người đáng tin cậy nhất, khi chú nhỏ không có mặt, có bất cứ chuyện gì cô cũng đều có thể tìm đến Lục Nghiên.

Còn về phần Lục Nghiên, trước giờ cô muốn gì thì anh đều sẽ luôn cho cô những thứ mà cô muốn.

Cô tin tưởng anh và thực sự sâu trong nội tâm cũng có hơi ỷ lại với anh.

Nhưng còn bây giờ thì sao đây?

Người cô tin tưởng nhất, ngày ngày thêu dệt những sự dối trá với cô, ngày ngày lừa dối cô.

Lúc nhận được cuộc gọi của Tống Thành, phản ứng đầu tiên của Minh Lê là tự hỏi không biết có phải Tống Thành đã hiểu lầm gì không, hay là hắn uống say rồi nhận lầm người, chứ họ của Lục Nghiên là Lục, mà sao từ miệng hắn lại thành họ Hoắc, Hoắc Nghiên?

Nhưng dù nghĩ vậy thì đầu óc cô vẫn trống rỗng một lúc lâu.

Mãi đến khi cô đi vào phòng ngủ của Lục Nghiên trong trạng thái hốt hoảng, cạnh chiếc giường nơi cô đã từng ngủ có một chiếc tủ, cô kéo ngăn kéo ra, và đã tìm thấy hai tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ.

Giấy đăng ký kết hôn của cô và Lục Nghiên, vào cái hôm đăng ký đó, anh nói để anh cầm cho, cô cũng không có để ý gì mấy đến việc đó.

Mở ra ——

Trong cột tên, hai chữ Hoắc Nghiên rất rõ ràng, đã đập ngay vào mắt cô.

Không phải Lục Nghiên, mà là Hoắc Nghiên.

Hoắc Nghiên……

Đối tượng của cuộc hôn nhân hợp đồng này của cô, người chồng trên danh nghĩa của cô là họ Hoắc.

Không ai biết được, cơ thể cô lạnh ngắt và cứng đờ như thế nào khi cô biết được sự thật này, thần kinh cô căng thẳng, đến mức mà ngay cả máu trong cơ thể hình như cũng đã ngừng chảy.

Minh Lê nghĩ thầm, cô đúng là một trò cười mà.

Đặc biệt hơn là tình cảm cô dành cho Lục Nghiên, trong khoảng thời gian qua, cô khổ sở, cô uất ức, những giọt nước mắt của cô, sự ngượng ngùng, tất cả, tất cả những điều này đều chỉ là một chuyện cười, là một trò đùa lớn.

Hôm nay sau khi trở về từ biệt thự Linh Lộ cô đã nghĩ gì nhỉ?

À đúng rồi, cô đã có suy nghĩ, cũng như là một quyết định——

Lục Nghiên là của cô.

Nếu cô đã ngủ với Lục Nghiên, mà anh cũng đã nói vậy, vậy thì anh là của cô.

Cô không quan tâm cái gọi là trách nhiệm kia, không quan tâm việc anh muốn cô chịu trách nhiệm hay là anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, nói tóm lại, khi cô nói chuyện ngày hôm đó không đáng để quan tâm, mà chính anh đã chủ động lên tiếng, cũng đồng nghĩa là anh đã tự dâng mình lên với cô.

Thích chính là thích, cô không còn quan tâm nhiều nữa, cô liền quyết định phải hành động một lần, phải hỏi rõ Lục Nghiên.

Cho dù anh không thích cô, thì cũng không sao cả, không thành vấn đề, dù sao anh cũng từng nói không thích phụ nữ, thì cô vẫn sẽ có cách khiến anh thích mình, ngoại trừ cô ra thì không được thích ai nữa.

Cô thậm chí còn nghĩ, Lục Nghiên lạnh lùng, bạc tình thì có sao đâu?

Nếu anh là một vị thần không có thất tình lục dục, vậy cô sẽ kéo anh xuống khỏi thần đàn kia và bắt anh thần phục với cô, còn nếu anh cấm dục, không ham muốn vậy thì cô sẽ trêu chọc anh và biến anh thành một kẻ lưu manh, một người có sắc dục.

Nói tóm lại thì anh là của cô.

Bởi vì quyết định này, nên khi Yểu Yểu nói những điều kia qua điện thoại, cô đã đồng ý ngay với quan điểm đó của cô nàng.

Nhưng ai mà nghĩ đến………..

Cô đã bị một chậu nước lạnh đổ ào xuống.

Quả nhiên, đêm hoang đường hôm qua vẫn chỉ là đêm hoang đường mà thôi.

Dường như có một luồng cảm xúc đang đè lên lồng ngực của Ming Lê, rất nặng rất ngột ngạt, đấu đá lung tung cười chê chế giễu cô.

Nhiệt độ trong phòng khách hình như hơi thấp, da thịt lộ ra bên ngoài của cô thấy mát mát.

Cô bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói và lạnh lẽo cùng nhau kéo những dòng suy nghĩ đang mất kiểm soát của cô về.

Minh Lê đứng thẳng lưng, đôi mắt đen trầm xuống lạnh lùng nhìn người đàn ông, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, giọng điệu không có một sự ấm áp nào: “Bây giờ tôi nên gọi anh là Lục Nghiên hay là Hoắc Nghiên đây nhỉ?”

Giấy đăng ký kết hôn nằm ở trên đùi Hoắc Nghiên đang lung lay như sắp rớt xuống, đơn ly hôn thì lại đang nằm lặng lẽ bên chân anh.

Theo tầm nhìn của anh, ba chữ “đơn ly hôn” cực kỳ chói mắt.

Tác dụng chậm của năm ly rượu được pha trộn kia bây giờ đã ập đến rất nhanh, cồn đã tác động đến thần kinh của anh, nhịp hô hấp của Hoắc Nghiên cũng bắt đầu thay đổi dần, có chút nặng nề.

Anh ngước mắt lên, ánh mắt nặng trĩu khóa chặt những đường nét đang dần lạnh lùng hơn trên khuôn mặt của cô.

Quai hàm siết chặt lại, màu đen u ám lặng yên dâng trào trong đôi mắt anh, yết hầu lăn lộn, cuối cùng có hai chữ cực kỳ nặng nề được phát ra từ sâu trong cổ họng anh: “Hoắc Nghiên.”

Anh và cô nhìn nhau, ánh mắt anh sâu hút đen nhánh, giống như muốn khiến người ta bị hút vào và không thể trốn tránh đi đâu được.

Minh Lê bỗng gắt gao nắm chặt những ngón tay trắng nõn của mình lại thành nắm đấm.

Chuyện tới bây giờ…….

“Người của nhà họ Hoắc?” Cô nghe thấy những lời nói cực kỳ lạnh tanh của mình.

Hoắc Nghiên mím chặt môi mỏng lại.

Hai giây sau, anh nói ra hai chữ, cũng như là thừa nhận: “Đúng vậy.”

Chỉ với hai chữ này này đã dễ như trở bàn tay đẩy Minh Lê vào ngọn lửa.

Xung quanh dường như có một ngọn lửa cuồng bạo đang hừng hực bùng cháy, nóng đến bỏng người không ai có thể ngăn cản được, nhưng cố tình, cơ thể Minh Lê từ trong ra ngoài lại vô cùng lạnh lẽo.

Cái rét lạnh băng thấu xương, thấm vào tận xương tận tủy.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô đột nhiên chậm chạp nhớ đến chuyện lúc ở Pháp, chẳng trách lúc đó cô lại thấy dáng người của anh và Hoắc Dung Cảnh lại khá giống nhau, thì ra rốt cuộc đều là người của nhà họ Hoắc.

Cũng không trách được……

Đôi môi đỏ mọng của Minh Lê khẽ nhếch lên, ý cười như có như không.

Tuy rằng cô đang cười, nhưng khuông mặt tinh xảo vẫn không có tí độ ấm nào, chỉ có một tầng giá lạnh đang bao phủ khuôn mặt cô.

“Ngày tôi và anh ký hợp đồng, tôi về trước nhà họ Minh để lấy sổ hộ khẩu, mà hôm đó chỉ có mỗi ông nội ở nhà, ông cũng không hỏi thêm gì nhiều đã rất thoải mái và dễ dàng đưa sổ hộ khẩu cho tôi, có phải là bởi vì giữa hai người đã có giao dịch từ trước rồi, có đúng không?”

Trước khi đến năm 17 tuổi, thì nhà họ Minh chỉ có duy nhất một mình cô là con gái, nên cô rất được nuông chiều, lớn lên dưới những sự nuông chiều đó nên đã bị người khác ghen ghét nói xấu sau lưng, nói rằng cô là một cô tiểu thư vênh váo hung hăng, rất ngạo mạn và kiêu căng.

Đúng là cô kiêu ngạo thật, cũng có một chút tính cách của đại tiểu thư, nhưng cô rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không vô cớ gây rối hay là làm những chuyện khiến người khác thấy chán ghét, phản cảm và ghê tởm.

Sau đó thì khi thân thế cô bị lộ ra ngoài ánh sáng, cô được Minh Hành dẫn ra nước ngoài, rời xa khỏi Lâm Thành, mấy năm ở nước ngoài, cô đã thay đổi khá nhiều, tính cách cũng kiềm chế hơn rất nhiều, nhưng lòng kiêu hãnh, sự kiêu ngạo của một đại tiểu thư thì vẫn vậy, nó đã khắc sâu vào trong xương không thể thay đổi được.

Ở nước ngoài lúc bị chọc giận cô cũng đã từng kiêu ngạo đáp trả lại.

Nhưng mà giờ phút này, cô không có hùng hổ, cũng không có nổi nóng phát cáu lên.

Mà chỉ có ——

Một đôi mắt sáng ngời bị bao phủ bởi một tầng sương gió lạnh lẽo, đôi mắt ấy bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn thẳng anh.

Cô không có nổi giận.

Cô im lặng không nói gì nhưng mà vào lúc này, cô thực sự là đang rất rất tức giận.

Trời bên ngoài tối đen như mực.

Đôi mắt vốn u ám, sâu thẳm của Hoắc Nghiên giờ phút này lại đang cực kỳ đen kịt hơn nữa, những mảng tối dày và đặc sệt như mực, không có cách nào hòa tan nó đi mà cũng không thể làm nó giảm bớt đi được.

Quai hàm căng chặt kinh khủng, anh không chớp mắt nhìn cô chăm chú, một câu trầm và khàn tựa như phát ra từ sâu trong cổ họng anh: “Không phải là giao dịch.”

Anh phủ định hai chữ giao dịch này.

Minh Lê lại ngay lúc này nói đến một vấn đề khác: “Nếu không phải giao dịch thì là gì đây, anh đang muốn nói cho tôi biết hay vẫn là một sự lừa dối khác hả, rằng anh không có gặp ông nội của tôi?”

Hoắc Nghiên chợt mím chặt đôi môi mình lại.

“Minh Lê.”

Hai chữ nặng nề, luôn duy trì một giọng điệu.

Minh Lê không muốn nghe nữa.

Cô vẫn rất bình tĩnh nhìn anh, cũng bình tĩnh mà cắt ngang lời anh: “Ngày hôm ký hợp đồng, có phải anh đã cười thầm trong bụng không, cười sự khờ khạo của tôi, cười tôi tự cho là đúng, tự chui đầu vào lưới có đúng không?”

“Không có.” Môi mỏng chuyển động, giọng nói khàn khàn của Hoắc Nghiên vang lên phủ nhận.

“Đúng rồi, anh không có,” Minh Lê theo lời anh nói gật gật đầu, khóe môi cong lên một vòng cung nhạt lạnh lùng, “Bởi vì anh đã sớm có tính toán rồi, anh tính kế tôi, biết tôi khi bị bức hôn sẽ chỉ có thể chọn anh.”

Cô không phải ngốc bạch ngọt.

Từ lúc nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn có tên thật của anh cũng như nhớ lại việc Minh Hành đã từng kể qua về thân thế của anh, cùng với việc Yểu Yểu đã từng vô tình nhắc đến chuyện bí ẩn của nhà họ Hoắc, lại thêm nhiều chuyện khác nữa, cô đã đoán được ngay anh là người của nhà họ Hoắc.

Ông nội vậy mà lại rất dễ dàng đưa sổ hộ khẩu cho anh thì chắc chắn ông cũng đã sớm biết anh là người nhà họ Hoắc, anh đã dùng thân phận thật sự Hoắc Nghiên để đi gặp ông nội.

Mà nếu có thể khiến ông nội đồng ý như vậy——

Chỉ có thể là quyền lợi.

Nếu như anh muốn đoạt quyền, thì với hôn ước đã có sẵn, nhà họ Minh sẽ có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh để trợ lực cho anh, mà khi anh trở thành người nắm quyền nhà họ Hoắc rồi, thì anh sẽ đáp ứng những điều mà nhà họ Minh muốn.

Hai nguồn lực đầy mạnh mẽ liên kết với nhau, trước nay đều có thể giúp công việc thuận lợi hơn rất nhiều.

Đây chính là bản chất của một cuộc hôn nhân thương mại trong giới thượng lưu.

Minh Lê biết rất rõ điều này.

Nhưng mà cô vẫn rất khổ sở.

Rõ ràng là chỉ mới dừng ở chữ thích thôi mà, căn bản vẫn chưa đi vào chữ yêu, nhưng chỉ trong nháy mắt, Minh Lê đã cảm thấy hô hấp của mình dần khó khăn hơn, giống như không khí đang loãng đi, mà nơi lồng ngực, nặng lắm, như đang có hàng ngàn cân đá to đè lên nó.

Đau đớn.

Buồn bã.

Bị người mình tin tưởng nhất tính kế, lừa dối…..

Nỗi chua xót trong lòng bắt đầu trào lên, quấn quanh trái tim cô, cũng lan ra khắp toàn thân cô.

Cuối cùng, nó dừng lại nơi khóe mắt.

Tối hôm về từ quán bar, cô cũng có cảm xúc khó chịu muốn khóc này, và tại ngay thời điểm này nó đã lại một lần nữa xông đến.

Nhưng Minh Lê không muốn khóc, cũng không thể khóc.

Cô không bao giờ muốn rơi nước mắt vì cái tên lừa đảo khốn kiếp này đâu.

Cô không muốn!

Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, sự đau đớn giúp Minh Lê tỉnh táo hơn, môi đỏ vô cảm xúc nhếch lên: “Chuyện này đã nói xong, chúng ta nói tiếp đến chuyện tối hôm qua đi.”

Hai chân nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra ngoài lớp váy có hơi lạnh một tí.

Nhưng Minh Lê lại như không cảm giác được gì, ánh mắt cô bình tĩnh, sắc bén nhìn anh, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một:

“Anh yên tâm, ngủ với anh, tôi sẽ không vô trách nhiệm đâu, hai ngàn vạn, tôi mua anh một đêm.”

Cô thả lỏng những móng tay đang đâm sâu vào da thịt ra, dẫm lên mặt thảm đắt tiền, bước hai bước đến bên cạnh ghế sô pha, cô khom lưng lấy ra túi xách mà mình đã để ở đó từ trước.

“Tính thêm một ngàn vạn thù lao ghi trên hợp đồng, thì đây tổng cộng là ba ngàn vạn.”

Một tấm thẻ đen được kẹp giữa những ngón tay mảnh mai của cô, Minh Lê từ trên cao nhìn xuống anh, trong giây tiếp theo cô ném thẳng nó vào ngực anh!

“Cho anh!”

Một âm rung lạnh lùng rối loạn mà chính cô cũng không để ý đã được phát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô: “Hợp đồng giữa chúng ta chính thức vô hiệu, chúng ta ly hôn, Lục Nghiên, tôi không cần anh nữa.”

Cô cực lực kiềm chế để có thể nói chuyện một cách bình tĩnh, cố gắng không để một chút cảm xúc khác nào của mình được lộ ra.

Nhưng mà suy cho cùng thì cô vẫn rất khổ sở và buồn bã.

Những cảm xúc được che giấu kia lại đang tùy ý đánh nhau trong cơ thể cô, nó không một tiếng động phá hủy đi hàng rào phòng thủ của cô, phá hủy đi niềm kiêu hãnh và sự kiêu ngạo của cô.

Chúng khiến não cô quay cuồng và hỗn loạn đến cực điểm, và nó cũng khiến cô kích động bộc phát ra những lời nói ác ý——

“Không được gọi tôi là Minh Lê nữa, cũng không được xuất hiện trước mặt tôi, Lục Nghiên, anh khiến tôi cảm thấy….ghê tởm lắm, nếu sớm biết như thế, tôi thà gả cho ai cũng được, chứ tuyệt đối không gả cho anh, kể cả có phải gả cho Hoắc Dung Cảnh cũng được nữa.”

Sự uất ức và chua xót đã âm thầm dâng trào lên đến đỉnh điểm, như thể nếu như cô nhìn anh thêm một lần nữa, thì những luồng cảm xúc kia sẽ bùng nổ ra và nước mắt cô sẽ rơi xuống ngay lập tức vậy.

Minh Lê không thể ở lại lâu thêm được nữa.

Ngực cô đau, ngột ngạt và rất nặng nề khó tả, cơn đau kia như đang âm ỉ chậm rãi lan tràn ra, cô siết rất chặt chiếc túi trong tay, cô mặc kệ những đồ dùng khác vẫn chưa thu dọn của mình, quay người rời đi ngay.

Sự kiêu ngạo từ nhỏ đã được khắc sâu vào trong xương Minh Lê, cho dù lúc này đang rất bối rối, tâm trạng khó chịu tồi tệ vô cùng, thì cô vẫn đứng thẳng lưng, không muốn lộ ra sự yếu ớt nào.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!