Lọc Truyện

Cực Phẩm Đại Tiểu Thư - Tần Mộ Dao

Tần Mộ Dao đi đến trước mặt Nam Tinh, tầm mắt lợi hại chạy ở trên người hắn.

Nam nhân trước mắt này chợt nhìn không có cao lớn như nam nhân đeo mặt nạ, nhưng là nàng lại biết tại bên dưới một thân y phục mộc mạc kia che dấu một bộ thân thể cường tráng như thế nào.

(Ụt : Tỷ xem cơ thể người ta 2 lần rồi, còn k biết mà được sao? Có ai giống ta ban đầu nghĩ rằng nam nhân đeo mặt nạ là Lộng Nguyệt hơm. Ây da, ai ngờ là tên Nam Tinh này >.
Tần Mộ Dao hơi hơi ngẩng đầu lên, nâng tay che mặt hắn, chỉ lộ ra cằm cùng hai mắt, đánh giá hắn thật cẩn thận, như là đang tìm điểm giống nhau giữa Nam Tinh cùng nam nhân đeo mặt nạ kia. Nhưng là càng xem hai hàng lông mày nàng nhăn càng chặt, luôn luôn một loại cảm giác kỳ quái không thể nói rõ, giống lại không giống! Thật giả khó phân biệt!
Cầm lấy ngân châm trong tay, ba căn ngân châm này nàng nhất định sẽ không nhận sai, vừa rồi nàng cẩn thận quan sát, rõ ràng phát hiện, ở trên ngân châm có khắc một loại hoa văn đặc biệt thật nhỏ, mà hoa văn này cùng với hoa văn nàng từng thấy ở trên ngân châm của nam nhân đeo mặt nạ, giống nhau như đúc!

Thừa nhận Tần Mộ Dao đánh giá, Nam Tinh nhắm mắt, né tránh tầm mắt của nàng, trong lòng run run.

Hắn không thể không thừa nhận, ánh mắt Tần Mộ Dao có tác dụng làm cho người ta kinh sợ!

“Nam Tinh, ngươi có chuyện gì cần phải nói cho ta sao?”

Tần Mộ Dao cất cao âm điệu, không chớp mắt nhìn chằm chằm Nam Tinh, trong đầu nhanh chóng chuyển động.

‘Nam Tinh là người Nguyệt cung, mà đêm nam nhân đeo mặt nạ lẻn vào Tần phủ, thái độ Tần Tấn nàng xem ở trong mắt, muốn nói hai người là cùng một người cũng không phải không có khả năng!’
“Tiểu thư, người nên nghỉ ngơi, ngày mai yến hội mời Phùng huyện lệnh cùng các thương gia thành Cẩm Tú còn cần người chủ trì!”

Nam Tinh bình tĩnh như thường, khuôn mặt giống như không có chút dao động.

Tần Mộ Dao giật mình, trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt.

‘Biểu hiện của Nam Tinh không khỏi quá trấn định!’

Trong đầu hiện ra từng chút một về Nam Tinh.

Khó trách lúc ở Nguyệt cung, hắn lại hỏi nàng có phải luôn tùy tiện thoát y phục của nam nhân như vậy hay không! Hiện tại nghĩ đến, khả năng Nam Tinh là nam nhân đeo mặt nạ kia càng lúc càng lớn!

Nhưng là trước lúc tìm được căn cứ chính xác, hoặc là hắn thừa nhận, nàng cũng không thể phán đoán lung tung!

Đột nhiên, vệt sáng xẹt qua đầu Tần Mộ Dao, trong lòng vui vẻ, khóe miệng nở rộ ra một chút tươi cười, thưởng thức ngân châm trong tay, trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt, nhìn Nam Tinh, chậm rãi đi thong thả bước đến sau lưng hắn, vươn tay, như có như không đụng vào phía sau lưng hắn, ở cùng vị trí nam nhân đeo mặt nạ kia bị thương vẽ vòng vòng tròn.
“Nam Tinh, đừng chuyển hướng đề tài, ngươi là người thông minh, nhất định biết ta muốn nghe là cái gì!”

Động tác của nàng quả nhiên làm cho trên mặt từ trước tới nay đều ít có biểu tình rõ ràng của Nam Tinh cứng ngắc vài phần. Nhưng là gần như trong nháy mắt, ngay tại lúc Tần Mộ Dao nghĩ đến hắn muốn tiếp tục phủ nhận, trong mắt Nam Tinh hiện lên một vệt sáng chói, hít thở một hơi thật sâu.

Xem ra thân phận hắn là người đeo mặt nạ là giấu giếm không được!

“Đúng, vẫn là bị ngươi phát hiện, Nam Tinh quả thật chính là người đêm đó lẻn vào Tần phủ, nhận được Tần tiểu thư chiếu cố!”

Nam Tinh tăng thêm ngữ khí ở hai chữ “chiếu cố”, rốt cục không còn là Nam Tinh đối với bất kỳ chuyện gì cũng không kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ được cảm xúc của hắn.

Hắn tin tưởng, nếu hắn giờ phút này không chịu thừa nhận, Tần Mộ Dao chút sẽ không kiêng dè nam nữ khác biệt, nhất định sẽ không chút do dự cởi y phục của hắn, tự nàng tìm kiếm căn cứ chính xác nhất để chứng minh!
‘Quả nhiên là như thế này! Bất quá……’

“Nếu ta còn đoán không sai mà nói, ngươi tiếp cận ta, là có mục đích đi?”

Tần Mộ Dao nhớ lại từng chuyện ở Nguyệt cung. Nam Tinh là một người chuyện gì cũng phục tùng Cung chủ Nguyệt cung, làm sao có thể muốn giúp nàng rời đi?

Đột nhiên, đôi mắt của nàng sáng ngời.

‘Vậy ngân xà……’

“Chẳng lẽ chuyện ta gϊếŧ ngân xà, ngươi cứu ta, cũng là khổ nhục kế, mục đích là muốn được đến lòng biết ơn của ta, mềm hoá phòng bị của ta đối với ngươi?”

Tần Mộ Dao nhìn nam nhân trước mắt, rất nhiều chuyện đều có giải thích hợp lý.

‘Hóa ra mình thế nhưng không biết từ lúc nào tiêu sái bước vào cạm bẫy bọn họ thiết kế!’

Nam Tinh giật mình, không có phủ nhận!

Nàng nói không sai, hắn tiếp cận nàng, quả thật có mục đích!
“Nếu ngươi đem nó trở thành báo đáp lần đó ra tay cứu giúp ngươi, có lẽ sẽ tốt hơn!”

‘Báo đáp?’

Tần Mộ Dao cười khẽ ra tiếng.

Nàng cũng không tin tưởng tên nam nhân đeo mặt nạ kia sẽ báo đáp nàng, hắn hận không thể đem nàng băm thây vạn đoạn đi!

“Nếu đều đã cởi mở nói chuyện thì nói đi! Mất nhiều công sức như vậy, tiếp cận ta rốt cuộc có mục đích gì!”

Đây mới là chuyện nàng chú ý nhất.

“Viên ngọc lưu ly bảy màu!”

Vài từ cương nghị từ trong miệng Nam Tinh phun ra. Hắn một chút cũng không có kiêng dè, tựa như nàng nói, nếu đều đã cởi mở nói chuyện, có một số việc hắn giấu diếm cũng không có nghĩa gì ý!

Tần Mộ Dao vừa nghe.

‘Viên ngọc lưu ly bảy màu?’

“Viên ngọc lưu ly bảy màu không phải cho Cung chủ Lộng Nguyệt các ngươi rồi sao?”

Mi tâm Tần Mộ Dao hơi nhíu.
Huống hồ, trên tay nàng cũng không có viên ngọc lưu ly bảy màu!

“Viên ngọc lưu ly bảy màu tổng cộng có bảy viên, đó chỉ là một viên trong đó mà thôi!!”

Nam Tinh thản nhiên nói.

Tần Mộ Dao áp chế tức giận trong lòng.

“Ngươi đi Tần phủ, cũng là vì cái gì viên ngọc lưu ly bảy màu kia?”

Nhưng là vì sao nàng cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, đều không thấy được Tần phủ có viên ngọc lưu ly bảy màu tồn tại!

“Đúng!”

Nam Tinh hào phóng thừa nhận.

Nhìn nữ nhân trước mắt cực lực ẩn nhẫn tức giận, hắn biết hắn đã muốn chạm được điểm giới hạn của Tần Mộ Dao.

‘Nữ nhân này có được linh hồn không giống người khác, tựa như nàng không chấp nhận được người khác uy hϊếp nàng, càng thêm không cho phép bản thân bị người lợi dụng!’

“Ngươi nhưng thật ra hào phóng, ngươi cho rằng sau khi ta đã biết thân phận của ngươi cùng mục đích của ngươi, còn có thể mặc cho ngươi tiếp tục ở bên người của ta?”
Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên, giờ phút này nàng hận không thể lại một lần nữa đưa miệng vết thương sau lưng hắn xé mở, làm cho hắn nếm lại cảm giác đau khi đó.

Nhưng là vẻ mặt Nam Tinh lại tự tin.

“Tiểu thư, ngươi sẽ không đuổi ta đi!”

Tần Mộ Dao nhìn tươi cười khó gặp trên mặt hắn, trên mặt anh tuấn kia tràn đầy tự tin làm cho Tần Mộ Dao cả kinh.

Còn không kịp tìm kiếm nguyên nhân, tay nàng đã bị Nam Tinh bắt lấy, bàn tay to của Nam Tinh vung lên, giây tiếp theo, cánh tay tuyết trắng như ngọc của nàng liền bại lộ ở trong không khí. Tần Mộ Dao đảo mắt vừa thấy, rõ ràng thấy trên cánh tay có một điểm đen như hạt đậu làm nổi bật trên da thịt trắng nõn của nàng, vô cùng rõ ràng.

“Ngươi……”

Tần Mộ Dao hung hăng trừng mắt nam nhân trước mắt, hiểu được sự tự tin của hắn từ đâu mà đến.
‘Nhưng là mình bị hắn hạ độc khi nào?’

“Mục đích của ta chính là viên châu ngọc lưu ly, cũng không muốn thương tổn ngươi, cũng sẽ không thương tổn ngươi! Hơn nữa còn có thể bảo hộ ngươi. Nếu tiểu thư đồng ý, Nam Tinh về sau cũng là người hầu của ngươi, hơn nữa cam đoan, sẽ không để cho điểm đen mở rộng!”

Nam Tinh cao giọng nói, chắc chắc Tần Mộ Dao sẽ không cự tuyệt đề nghị của hắn.

Nữ nhân trí tuệ như vậy, am hiểu nhất chính là xem xét thời thế, biết mình nên làm cái gì.

“Sẽ không mở rộng? Nhưng là sẽ không biến mất phải không?”

Tần Mộ Dao hừ lạnh một tiếng, cố nén tức giận dưới lòng. Sau một lát, nụ cười lại lộ ra ở trên mặt của nàng, mang theo một tia lạnh lùng nghiêm nghị.

“Mong ngươi nhớ kỹ nỗi đau đêm đó, ngươi cũng cần phải cẩn thận, ta không ngại tìm cơ hội cho ngươi lại nếm thử cái cảm giác kia! Được rồi, Nam Tinh, ngươi có thể đi xuống, chuyện ngày mai mở tiệc chiêu đãi các thương gia, ta muốn không thể xảy ra một chút sai lầm nào! Nếu có gì vấn đề, người hầu là ngươi cần phải chuẩn bị bị phạt cho tốt!”
Nếu là người hầu của nàng, như vậy nàng liền cẩn thận dùng!

“Nam Tinh đã biết!”

Nam Tinh nhắm mắt, che khuất ánh sáng chợt lóe mà qua, giống như lại khôi phục thành dáng vẻ bình tĩnh không dao động ngày xưa.

Nam Tinh rời đi sau, Tần Mộ Dao nhìn điểm đen trên cánh tay mình.

Lần đầu tiên có người lặp đi lặp lại nhiều lần uy hϊếp nàng, được lắm! Nàng nhớ kỹ!

Nhặt kiếm dưới đất lên, trên thân kiếm kia có khắc một chữ ‘Cổ’ nho nhỏ. Đây là dấu hiệu lúc nàng tham dự lễ thành hôn của Phó Tâm Vũ từng thấy ở Cổ gia. Nghĩ đến hắc y nhân ám sát nàng vừa rồi, thật sự là ngốc không thể tả.

Cổ Cảnh Vinh cũng là người có tiếng tăm trên giang hồ, không nghĩ tới phái người tới cũng là sứt sẹo như vậy, còn mang theo vật có dấu hiệu Cổ gia!

Trong mắt hiện lên một chút sắt bén.
Ngày mai, liền để nàng đưa Cổ gia một món lễ lớn!

Đột nhiên, một thanh huyệŧ gì đó bị đổ vang lên, Tần Mộ Dao đột nhiên cả kinh, theo bản năng cảnh giác.

“Ai ở bên ngoài?”

Ngoài cửa trầm mặc một lát, Tần Mộ Dao đang muốn đi tìm hiểu cho rõ ràng, một thân ảnh liền xuất hiện ở trước mắt Tần Mộ Dao, nhìn nam nhân trước mắt, mi tâm hơi nhíu.

“Hóa ra là ngươi!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!