Lý Quân phải chọc giận Dương Thanh Bách mới tốt, vậy thì Dương Thanh Bách sẽ giết Lý Quân, không chỉ trả được thù mà hắn cũng không cần phải sợ Lý Quân sẽ báo thù nữa, nếu không, hắn sợ mình sẽ chẳng còn mạng để rời khỏi Thuyết Huyết sơn trang.
Vương công tử cũng mong Lý Quân bị trang chủ Thiết Huyết đánh cho tan xương nát thịt.
Bên kia, hai mắt Diệp Y Sương sáng lên.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người ngang ngược như vậy, kiệt ngạo bất tuân, như thể muốn xé toạc cả bầu trời. Đây mới thực sự là một người đàn ông đích thực.
Được lắm!
Dương Thanh Bách tức đến bật cười.
“Cậu giết người vô tội còn dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy, Dương Thanh Bác này nhiều năm không ra tay, người đời lại quên mất uy nghi của tôi."
Dứt lời, một cỗ uy thế bộc phát từ trên người ông ta.
Sức mạnh kinh khủng kia khiến nhiều người cảm thấy nghẹt thở, ánh mắt bọn họ lộ vẻ khiếp sợ.
Trang chủ Thuyết Huyết sơn trang quả nhiên danh bất hư truyền.
Đối mặt với cường giả như vậy, Lý Quân có thể chống lại không?
"Nghe nói, cậu lập ra Chiến Long Điện chó má gì đó, tôi lười để ý nên cậu nghĩ mình thật sự là ông lớn rồi à, hôm nay tôi sẽ giết cậu trước rồi san bằng Chiến Long Điện, để mọi người ai mới là vua ở Di Tích Cấm này."
Dương Thanh Bách vung tay đánh xuống, không trung hình thành gió lốc, cú đấm khủng tỏa ra uy lực khóa chặt Lý Quân, giống như ngọn núi đè xuống.
Đòn đánh này có thể san bằng tất cả kiến trúc xung quanh.
Thế nhưng Lý Quân lại không chút sợ hãi, khí tức bộc phát, hắn gầm lên: "Phần Thiên chưởng!"
Trên người hắn bùng lên từng ngọn lửa, chỉ trong nháy mắt, chúng hóa thành sóng lửa ngập trời đón lấy đòn tấn công của Dương Thanh Bách.
"Âm ầm!"
Năng lượng hình thành từ vụ nổ lớn trực tiếp đánh bay những người có thực lực yếu.
Nhà cửa xung quanh bị san bằng, gạch trên mặt đất cũng bị cuốn lên, hóa thành tro bụi.
“Âm!"
Dương Thanh Bách bị chấn động, thân hình lộn nhào hai vòng trên không rồi rơi xuống đất, ông ta lùi lại ba bước mới đứng vững, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Một đòn đánh của ông ta không những không giết được Lý Quân mà còn khiến máu trên cổ họng ứa lên.
Sao có thể?
Nhiều người ổn định thân hình, nhìn thấy cảnh tượng này cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
Ngay cả người của Thuyết Huyết sơn trang cũng cảm thấy lo lắng.
Điều này khiến Dương Thanh Bách cảm thấy mất mặt.
Ông ta gầm lên: "Ranh con, nộp mạng đây!"
Lần nữa ra tay.
Chưa cần đợi ông ta xông tới, Lý Quân đã ra tay.
Đòn tấn công vung ra, ngọn lửa bộc phát, Dương Thanh Bách lại bị đánh lui vài bước, lần này khóe miệng ông ta còn tràn ra máu tươi.
Vẻ mặt Dương Thanh Bách hoàn toàn thay đổi.
Lý Quân như một ngọn núi, khiến ông ta không thể lay động.
“Rốt cuộc trên người mày có gì cổ quái? Loài giun dế như mày có tư cách gì khiến tao bị thương?"
Dương Thanh Bách gầm lên.
Cùng lúc, trên bầu trời của Thuyết Huyết sơn trang bắt đầu hiện ra trận pháp, đừng luồng sức mạnh tập hợp trên người Dương Thanh Bách.
Mượn sức trận pháp để đẩy Dương Thanh Bách đến cảnh giới cao hơn.
Lý Quân cười lạnh: "Muốn mượn ngoại lực để chống lại tôi, ông đúng là mù quáng.
Hắn giơ tay, một luồng khí tức hủy diệt bao trùm toàn bộ bầu trời Thuyết Huyết sơn trang, mây đen cuồn cuộn trên trời cao.
Huyết Lôi Chấn Thiên Quyết.
Lúc này, trong lòng Dương Thanh Bách cảm thấy nỗi lo sợ mơ hồ, cảm giác nguy cơ ập đến.
Ông ta muốn kháng cự nhưng trên không truyền đến tiếng nổ, cơ thể bị huyết lôi bao phủ.
Dưới uy lực của huyết lôi, ông ta phun ra một ngụm máu.
Còn chưa kịp đứng vững, Lý Quân đã mang theo sấm sét cuồn cuộn rồi đánh xuống.
"Bùm!"
Lôi quang quét ngang.
Dương Thanh Bách bị đánh bay, đập mạnh xuống đất.
Lý Quân đến trước mặt Dương Thanh Bách, nhìn Dương Thanh Bách vẻ lạnh nhạt: “Vừa nãy ông nói tôi giết người vô tội, ai vô tội? Ông vô tội sao?"
Nói xong, năm ngón tay hắn đặt lên đỉnh đầu Dương Thanh Bách.
Dương Thanh Bách cảm giác như cơ thể bị ngọn núi lớn đè xuống.
"Rắc rắc!"
Đầu gối tóe máu, ông ta quỳ trước mặt Lý Quân.
Lúc này, toàn thân Dương Thanh Bách dính máu, ông ta vô cùng thê thảm, ánh mắt chỉ còn lại vẻ sợ hãi.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Không ai ngờ tới thực lực của Lý Quân lại khủng khiếp như vậy, cường giả như Dương Thanh Bách còn không thể chống lại được, ông ta bị thương nặng ngã xuống đất.
“Đừng ... đừng giết tôi."
Lúc này Dương Thanh Bách thực sự sợ hãi, ông ta lên tiếng cầu xin.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!