Đúng là bọn tiểu nhân, đến giả vờ cũng chẳng thèm.
Lý Quân siết chặt đao A Tị, từng tiếng rồng ngâm vang lên trong cơ thể của anh.
Năm Thần Biến đỉnh phong, mười ba Thần Biến hậu kỳ, đội hình như vậy đủ để san phang bất cứ siêu thế lực nào trong Di Tích Cấm.
Tiếc rằng gặp phải Lý Quân.
Ở núi Vân Trạch, anh từng giết chết một đám Thần Biến đỉnh phong, đội hình khi ấy không hề kém cạnh bây giờ.
Lý Quân lớn tiếng: "Hôm nay là trận sinh tử giữa ta và Lô Kinh Bang, trên đài quyết chiến, sống chết có số. Thế mà các ngươi lại không chịu chơi theo luật, chả nhẽ các ngươi không còn chút liêm sỉ nào à?"
Chủ yếu anh muốn nói cho người xung quanh nghe.
Muốn Chiến Long Điện đứng vững ở Di Tích Cấm, từ bây giờ Lý Quân phải dựng nên hình tượng cho Chiến Long Điện, không ỷ mạnh hiếp yếu, giữ quy củ.
Thế nhưng nghe xong, vị trưởng lão kia của Thiên Đạo Minh lại phá lên cười như thể vừa nghe chuyện buồn cười nhất trần đời.
"Lý Quân, ngươi mà cũng bày đặt nói quy củ ở đây ư, nực cười. Quy củ của giới tu đạo chính là cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua. Ngươi tưởng sẽ có người đứng ra đòi lẽ công bằng cho ngươi sao? Bọn họ còn mong ngươi chết cơ."
Nói rồi, vị trưởng lão nhìn về phía đám người đang đứng xem, nói: "Từ khi Lý Quân bước vào Di Tích Cấm, hắn đã phá vỡ sự yên bình nơi này, khiến lòng người hoang mang. Hắn chính là ma đầu, là yêu nghiệt, là mầm tai họa."
"Hôm nay Thiên Đạo Minh phải thay trời hành đạo, trừ khử mầm tai họa này. Các người có ủng hộ không?"
Vừa dứt lời, trong đám đông lập tức có người hùa theo.
"Tôi ủng hộ giết tên ma đầu Lý Quân."
Đúng vậy, băm hắn thành ngàn mảnh, Thiên Đạo Minh thay trời hành đạo."
"Giết Lý Quân."
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
...
Hết người này đến người khác đứng ra, có tới hàng trăm người đồng thanh hô ủng hộ Thiên Đạo Minh giết Lý Quân.
Trong mắt họ, năm Thần Biến đỉnh phong cộng thêm mười ba Thần Biến hậu kỳ thì hôm nay Lý Quân chết chắc.
Nên không việc gì họ phải kiêng dè.
Người của Thiên Đạo Minh, ai nấy đều lộ vẻ đắc ý.
Còn người của Chiến Long Điện thì ai nấy mặt xám như tro.
Vị trưởng lão kia của Thiên Đạo Minh nhìn Lý Quân, lạnh lùng nói.
"Nhãi ranh, ngươi giết Lô Kinh Bang, tội đáng chết. Lập tức quỳ xuống chịu sự xét xử của Thiên Đạo Minh, may ra còn tránh được cực hình."
Ông ta ngẩng cao đầu, cứ như con mồi đã nằm gọn trong tay.
Lý Quân gằn giọng: "Ngươi tưởng mình thắng chắc sao? Ta giết ngươi như giết chết một con chó."
Lửa giận bùng lên trong mắt vị trưởng lão kia: "Chưa thấy quan tài chưa đổ
lệ."
Ông ta quay sang đám người đứng xem: "Hôm nay Lý Quân khó thoát cái chết, đây là cơ hội tốt cho các ngươi báo thù. Tiếp theo, ai có thù báo thù, ai có oán trả oán, giết sạch người của Chiến Long Điện. Yên tâm, Lý Quân cứ để bọn ta đối phó."
Nghe vậy, đám đông bùng nổ, vài người bước ra, từng bước áp sát người của Chiến Long Điện.
Theo sau mấy kẻ đó, lại có càng nhiều người lũ lượt tiến lên.
Vị trưởng lão Thiên Đạo Minh cười gần: "Thấy rồi chứ? Không chỉ mình ngươi phải chết, mà tất cả người thân, bạn bè, thuộc hạ của ngươi cũng sẽ bị ngươi liên lụy. Ha ha!"
"Dám động vào người của ta ngay trước mặt ta, ta xem kẻ nào dám?"
Lý Quân lạnh lùng quát, đồng thời phi đao Xích Luyện bay vút ra, xé toạc không khí.
Nụ cười của gã đàn ông dẫn đầu tắt ngúm, phi đao cắm phập ngay giữa trán, hắn ta ngã rầm xuống đất.