Lọc Truyện

Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân

 Lại nhìn sang anh Hổ, gã cũng là cánh tay phải đắc lực của anh Tề giống như anh Báo, vậy mà giờ phút này khi đứng trước mặt Diệp Tuân ngay cả một tia khí thế gã cũng không dám bộc lộ ra!  

 

Hóa ra những gì Diệp Tuân nói trước đó đều là sự thật!  

 

Sau khi đám người Tề Vĩ chào hỏi Diệp Tuân xong, họ lại nhìn về phía Tưởng Chính Đức nở nụ cười chào: "Chào anh Tưởng".  

 

Tưởng Chính Đức không dám dửng dưng, nên anh ta cũng đứng dậy cười nói: "Chào anh Tề, chào anh Hổ".  

 

"Chuyện này…"  

 

Đám người Lý Phong, Từ Oánh Oánh và Lâm Tiểu Mạn đều sửng sốt.  

 

Thì ra Tưởng Chính Đức cũng không hề khoác lác! Điều này thực sự khiến cho người khác phải nhìn anh ta bằng cặp mắt khác xưa!  

 

Đám người Lý Báo, Chu Hạo thì hối hận đứt ruột, không ngờ tên bảo vệ cỏn con này thực sự quen biết anh Tề và anh Hổ! Nếu ngay từ đầu bọn họ chịu tin anh ta thì làm gì có kết cục như bây giờ chứ!  

 

Đặc biệt là Từ Oánh Oánh, cô ta là người có tâm trạng phức tạp nhất. Cô ta không ngờ rằng Tưởng Chính Đức lại có thể quen biết một nhân vật lớn như anh Tề. Nếu biết chuyện này sớm hơn thì cô ta sẽ không bao giờ lạnh nhạt với anh ta.  

 

Diệp Tuân nhìn Tề Vĩ, lạnh nhạt nói: "Mấy đứa thuộc hạ của mày rất kiêu ngạo đó, nói chuyện một chút liền muốn động tay động chân. Tao nghĩ thói quen xấu này cần phải thay đổi".  

 

"Anh Diệp nói đúng, nhất định phải thay đổi!", anh Tề lập tức nói: “Khi quay về tôi nhất định sẽ dạy dỗ đám chó này tử tế!!"  

 

Diệp Tuân chậm rãi gật đầu: "Được, tao cũng không phải người tính toán chi li, bảo bọn nó xin lỗi anh em tao thì chuyện này xem như cho qua".  

 

Anh Tềi vội vàng gật đầu, sau đó trừng mắt nhìn đám người Lý Báo, Chu Hạo đang quỳ trên mặt đất rồi nói: "Sao tụi mày còn nghệch mặt ra đó? Còn không mau xin lỗi anh Tưởng đi?"  

 

Chu Hạo và đám đàn em giang hồ ngay lập tức đồng loạt hướng về phía Tưởng Chính Đức hô lớn: "Anh Tưởng, thật xin lỗi, mong anh Tưởng bỏ qua cho bọn em".  

 

Chỉ có Lý Báo là còn do dự một chút, dù sao hắn cũng là đại ca nổi danh giang hồ, không thể không giữ thể diện.  

 

Trương Hổ vội vàng nháy mắt với Lý Báo, gã chỉ vào cánh tay bó bột của anh Tề rồi lại liếc nhìn Diệp Tuân.  

 

Lý Báo ngay lập tức choáng váng, toàn thân run rẩy.  

 

Cường giả tuyệt thế khiến anh Tề bại trận, chẳng lẽ lại chính là Diệp Tuân?  

 

Nghĩ đến đây, trong mắt Lý Báo tràn đầy kinh hãi cùng khiếp sợ.  

 

Ngay cả anh Tề thậm chí còn không phải là đối thủ của Diệp Tuân, vậy thì Lý Báo hắn sao dám ra tay với Diệp Tuân chứ?  

 

Đây không phải là tự mình tìm chết sao?  

 

Lý Báo chịu đựng cơn đau nhói ở môi, vội vàng nói: "Anh Diệp, em sai rồi! Anh Tưởng, em xin lỗi!",  

 

Nhìn thấy Lý Báo quỳ xuống xin lỗi Diệp Tuân và Tưởng Chính Đức, quán bar ngay lập tức náo động, mọi người đều bàn tán xôn xao.  

 

"Anh Báo hôm nay hèn thế!"  

 

"Hai người trẻ tuổi kia, một người là anh Diệp, một người là anh Tưởng phải không? Chúng ta nhất định phải nhớ kỹ tên cùng khuôn mặt của bọn họ".  

 

"Đúng vậy, đặc biệt là anh Diệp kia, anh ta chẳng những dám gọi anh Tề là "Tiểu Tề" mà còn có thể khiến cho anh Báo quỳ xuống xin lỗi, đó mới đúng là nhân vật lớn!"  

 

"Nếu như quen biết được họ thì đúng là quá may mắn!"  

 

Mọi người đều nhìn Diệp Tuân bằng ánh mắt tôn kính, sợ hãi và hâm mộ. Họ hâm mộ Diệp Tuân vì anh oai phong, hâm mộ anh vì anh có thể trở thành tâm điểm của mọi người.  

 

Trong đám người đó có một cô gái xinh đẹp kiều diễm, ánh mắt của cô ta nhìn Diệp Tuân không chớp, con ngươi như lóe sáng.  

 

"Thật đẹp trai, thật phong độ. Đây mới chính là đàn ông đích thực chứ", cô gái xinh đẹp nhìn Diệp Tuân đang ngồi bên cạnh quầy bar với vẻ ngưỡng mộ, trái tim cô ta thì đang đập loạn xạ.  

 

Đám người Lý Phong thì đang vô cùng hối hận!  

 

Nếu như khi Tưởng Chính Đức giới thiệu Diệp Tuân với bọn họ mà bọn họ biết nắm bắt cơ hội xây dựng quan hệ tốt với anh thì ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người lúc này chắc chắn cũng sẽ hướng về phía họ!  

 

Nếu như vậy thì sau này khi Lý Phong bước vào quán bar này sẽ có vô số người chủ động chào hỏi, gọi mình một tiếng anh Phong.  

 

Đáng tiếc, một cơ hội tốt như vậy đã bị chính tay anh ta làm hỏng.  

 

Còn Tưởng Chính Đức thì sao? Anh ta dựa vào được cây đại thụ Diệp Tuân này thì chắc chắn tương lai còn có thể vươn xa hơn nữa.  

 

Nghĩ đến đây, Lý Phong chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Cơ hội được nổi danh, thậm chí còn là cơ hội để thăng quan tiến chức bây giờ đã không còn nữa! Anh ta có thể có được bao nhiêu cơ hội như thế này trong đời chứ?  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!