Lọc Truyện

Cực Đạo Kiếm Tôn - Cố Hàn (FULL)

“Sư phụ của lão phu được người đời gọi là Quỷ y, cỏ kiến thức về y học và thuật luyện đan có thể nói là đệ nhất! Kể ra cũng thật là xấu hổ, tuy lão phu được người đời gọi một tiếng Thần y, nhưng sở học lại không theo nổi một phần vạn của sư phụ, cũng chỉ có một chút danh tiếng ở một vùng đất nhỏ như Đại Tề mà thôi! Nếu lão nhân gia ở đây, có thể sẽ có cách nào đó.”

“Quỷy?”

Cố Hàn cảm thấy vui mừng.

■’Ông ấy ở đâu?”

“Nói đến chuyện này.”

Tiết Thần y cười khổ.

“Mấy chục năm qua lão phu chưa từng nghe thấy tin tức của lão nhân gia.”

Mấy chục năm…

Trái tim Cố Hàn lại trở nên lạnh giá.

Hắn có thể chờ, nhưng A sỏa có chờ được không…

“Thiếu gia…”

A sỏa cuối cùng cũng nghe hiểu ý trong lời nói của hai người, nàng có chút buồn bã.

“A sỏa sắp chết à?”

ir ir

“A sỏa không sợ chết, nhưng A sỏa lại không nỡ rời xa thiếu gia…”

“Đừng lo lắng!”

Cố Hàn cảm thấy trong lòng đau xót, ôm nàng thật chặt.

“Ta sẽ không để nàng chết!”

“Ta nhất định sẽ tìm cách cứu nàng, đây là lời hứa của ta với nàng! Nàng biết mà, ta chưa bao giờ lừa nàng!”

“Haizz…”

Tiết Thần y không biết nghĩ đến cái gì, lại thở dài.

“Một nha đầu xỉnh đẹp lanh lợi như vậy, thật đáng tiếc!”

Do dự một lúc, ông ấy lại lấy ra một chiếc bình nhỏ lấp lánh màu vàng óng, thân bình khắc vô số hoa văn tinh xảo, so với chiếc bình ngọc vừa rồi còn quý hơn rất nhiều.

“Đây là Dưỡng Thần đan.”

“Là sư phụ để lại cho ta khi ông ấy chuẩn bị lên đường, nhằm mục đích giúp ta đột phá Thông Thần Cảnh, chỉ là ta vẫn đang gặp một chút kỳ ngộ nên không thế sử dụng được, đan dược do lão nhân gia luyện chế, hiệu quả tất nhiên không tầm thường, bây giờ… cho ngươi đó, cũng có thể có tác dụng tạm thời.”

“Tiết lão!”

Lý tổng quản gấp đến mức giậm chân.

“Đó là đan dược do Quỷ y chính tay luyện chế, ngài…”

“Làm sao!”

Sắc mặt Tiết Thần y trầm xuống.

“Đồ của lão phu, ta muốn tặng cho ai còn cần sự đồng ý của ngươi ư!”

Tính tình ông ấy rất tốt, nếu ông ấy đã nói ra những lời này là thật sự nổỉ giận rồi.

“Không dám, không dám!”

Lý tổng quản nhanh chóng xin lỗi.

“Là cha gia không hiểu quy tắc, xin Tiết lão đừng trách.”

Trong lòng của ông ta cũng buồn bực không thôi.

Tuy nói tính tình Tiết Thần y quá tốt, nhưng

ngày thường cũng không thấy ông ấy rộng lượng như vậy, thậm chí còn lấy ra đan dược do Quỷ y tự mình luyện chế chỉ vì tặng cho một tiểu nha đầu mà ông ta chưa từng gặp mặt?

Thất hoàng tử còn chưa nhận được sự đối đãi như vậy!

“Tạ ơn tiền bối!”

Cố Hàn cung kính cúi đầu nói cảm tạ.

“Vãn bối sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!”

Lúc này, trái tỉm cố Hàn vốn đã đóng băng từ lâu vì sự phản bội của Cố gia cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút.

“Tạ ơn gia gia!”

ASỎa làm theo.

“Gia gia đúng là một người tốt!”

“Ha ha ha…”

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ thật thà của A sỏa, Tiết Thần y cảm thấy cực kỳ thoải mái.

“Được rồi được rồi, lão phu tặng đi lọ đan dược này xem như cũng rất đáng giá!”

Lý tổng quản bĩu môi.

Ngươi tặng đan dược cho cha gia, bảo cha gia kêu ngươi là gỉa gia….không, thái gia gia

còn được!

Cố Hàn trịnh trọng cầm lâỳ chiếc bình nhỏ, nhẹ nhàng mở ra.

Dưới đáy bình có ba viên thuốc màu vàng óng to bằng ngón tay cái nằm yên ở đó.

Ngay lập tức, một làn hương thơm cực kỳ dê chịu thấm vào ruột gan, khác hẳn với hương thơm từ Liệt Dương quả toả ra.

Chỉ cần hít một hơi.

Cố Hàn cảm thấy linh giác của mình đã trở nên nhạy bén hơn.

‘Thiếu gia.”

Nước miếng A Soả cũng sắp chảy ra.

Thơm quá đi…”

“Đến đây, án một viên trước đi.”

“Ăn…rất ngon nha…”

Sau khỉ bỏ đan dược vào miệng, A Soả có chút choáng váng, cơ thể loạn choạng, lập tức mềm nhũn ngã vào trong lòng cố Hàn.

“Tiền bối, nàng…”

“Không sao đâu, xem ra là có tác dụng, chỉ là nàng không có tu vỉ sẵn cho nên muốn hấp thu hiệu quả của đan dược này thì đương nhiên

sẽ phải mất một thời gian.”

“Đa tạ tiền bối!”

Tiết Thần y lại liếc nhìn A Soả, khẽ thở dài trong lòng.

Sau đó như thế nào thì phải xem tạo hoá của ngươi rồi.

“Được fôỉ!”

Gạt đi suy nghĩ của mình, ông ấy cũng không có ý định ở lại lâu hơn.

“Lão phu đi…”

“Tiền bối!”

Cố Hàn đột nhiên gọi ông ấy lại.

“Không biết…tiền bối cần Lỉện Dương quả, rốt cuộc là để làm gì?”

“Không cần phải như vậy!”

Tiết Thần y sửng sốt, lập tức xua tay.

“Lão phu tặng đan dược cho ngươi, chỉ vì tiểu nha đầu này… nếu ngươi nghĩ rằng lão phu đòi Liệt Dương quả như trả ơn thì quá coi thường lão phu rồi!”

“Tiền bối, hiểu lầm rồi.”

Cố Hàn suy nghĩ một lúc.

“Ta thật sự đã ăn Liệt Dương quả đó rồi, nhưng…không biết liệu ta có thể dùng đồ vật khác thay thế không?”

“Dùng đồ vật gì?”

“Chính là nó.”

Cố Hàn nhẹ nhàng đặt A sỏa xuống, lâỳ con rắn nhỏ màu đỏ ra.

“Xích Diễm Xà!”

Lý tổng quản hoảng sợ la lên thất thanh, vội vàng đến gần.

“Chẳng trách Tiết lão nói nơi sinh ra Liệt Dương quả thì chắc chắn có Xích Diễm Xà xuất hiện, ta vẫn đang thắc mắc tại sao cha gia không nhìn thấy nó, hóa ra nó đang ở trong tay ngươi. Tiểu tử, vừa rồi sao ngươi không lấy ra!”

Cố Hàn cũng không thèm hắn ông ta.

“Tiền bối, thứ này dùng được không?”

“Đương nhiên là dùng được!”

Tiết Thần y hài lòng gật đầu.

“Xích Diễm Xà là dị chủng, mặc dù chưa trưởng thành nhưng nó vẫn có thuộc tính cấp bốn, thú hạch của nó có hiệu quả không kém gì Liệt Dương quả, thậm chí còn tốt hơn một chút!”

Sau khỉ nhìn thoáng qua những vết thương

trên cơ thể nhẵn nhụi của con rắn và thanh kiếm gãy trong tay cố Hàn, ông ấy dường như hiểu ra điều gì đó.

“Xem ra lão phu đã đánh giá thấp ngươi!”

“Tiền bối quá khen, chỉ là may mắn mà thôi!”

Cố Hàn đương nhiên không muốn tiết lộ bí mật của mình.

Tiết Thần y không hỏi thêm câu nào nữa.

Mỗi người dều có bí mật của riêng mình, kể cả ông ây, đương nhiên ông ấy không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu đến cùng.

Chỉ có điều, lúc này ông ta đã tin những gì Cố Hàn nói trước đó.

Với tu vi Khai Mạch Cảnh có thể giết chết Xích Diêm Xà, vậy thì việc nuốt Liệt Dương quả tất nhiên cũng không phải chuyện lạ gì nữa.

Chỉ có Lý tổng quản là không ngừng âm thầm cười lạnh.

Tiết Thần y thực sự cho rằng Xích Diễm Xà là bị giết ư, làm sao có thể như thế được!

80% là do hắn may mắn, nói là nhặt phải còn nghe được!

“Tiểu tử!”

Càng nhìn cố Hàn, ông ta càng không vừa mắt.

“Nếu ngươi vẫn hiểu đạo lý có ơn tất báo thì lấy nó ra!”

“Ngươi muốn gì?”

“Vớ vẩn!”

“Lấy nguyên tinh để đổi!”

“Ngươi nói cái gì!”

“Ta sẽ đưa Xích Diêm Xà cho tiền bối, cũng tất nhiên là không cần đền đáp! Nhưng ý ngươi là sao… sao phải lấy nguyên tỉnh để đổi!”

ir ir

Lý tổng quản nghẹn họng, mà Cố Hàn lại quay sang giao Xích Diễm Xà cho Tiết Thần y, mặc dù hắn đang rất cần tài nguyên tu luyện nhưng vẫn không lấy nửa viên nguyên tinh của Tiết Thần y.

Ông ấy đã cứu A Soả cũng giống như cứu hắn vậy.

Từ thuở nhỏ, Cố Thiên đã dạy hắn một đạo lý: Có ơn thì phải trả gấp mười lần! Có thù, tất nhiên cũng sẽ trả lại gấp mười Lân!

Trước khi rời đi, Lý tổng quản vẫn không cam lòng, hung hăng vứt lại một câu.

“Tiểu tử, đừng để cha gia gặp lại ngươi!”

Cố Hàn chỉ coi như ông ta đang đánh rắm.

Cũng trong lúc đó, giải thường do Cố gia tuyên bố đã tuyền đến tai hầu hết những tán tu ở khu vực này chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đêu!

“Hai ngàn nguyên tỉnh, linh khí thượng phẩm!”

“Thật là hào phóng, Cố Hàn này là ai mà khiến bọn họ tiêu tiền không tiếc như vậy?”

“Nghe nói hắn là một đứa con phản nghịch đã giết cha mình, chẳng trách Cố gia lại treo thưởng cho việc bắt hắn!”

“Thế nào, có làm hay không?”

“Nói nhảm, nhất định phải làm chứ, nếu chúng ta thực sự có thể giết được hắn, những phần thưởng này cũng đủ để chúng ta có cuộc sống sung sướng, vò lo vô nghĩ nhiều năm đấy!”

Mọỉ người đều bàn luận sôi nổi.

Trong số đó, những người từng gặp qua Cố Hàn và A Soả đều hối hận đến mức vỗ ngực.

Một khoản tài phú lớn như thế!

Đã bị bỏ lỡ rồi!

Trong chốc lát, những tán tu ném việc thu thập linh dược và giết yêu thú ra sau đầu, dựa trên manh mối do Cố gia cung cấp, bọn họ điên cuồng tìm kiếm tung tích của Cố Hàn.

Tất nhiên Cố Hàn không biết những việc này.

Bên trong hang động, A Soả vân đang ngủ ngon lành, nhưng vẻ mặt đã bớt đau đớn hơn, thêm mấy phần bình yên hơn.

ở một bên, Cố Hàn cẩn thận bôi dược tán vào lòng bàn chân của nàng.

Dược tán của Tiết Thần y đưa cho quả nhiên rất hữu hiệu, chỉ vừa mới bôi lên, máu vẫn đang rỉ ra từ miệng vết thương lập tức ngừng lại.

‘Um…1’

Đột nhiên, A Soả hơi xoay người, lại còn nói mớ.

”Thiếu gia, A Soả đói, A Soả muốn ăn đùi gà…”

Đùi gà…

Nghe được hai chữ này, vẻ mặt Cố Hàn

ngây ngốc, ký ức dường như quay trở lại mười nám trước.

Trong một nơi đói khổ lạnh lẽo, một tiểu cô nương ba bốn tuổi đói rét ngất xỉu trước cửa Cố gia, đúng lúc tình cờ gặp được hắn. Nhờ một cái đùi gà và một chậu than nóng đã kéo nàng trở lại từ Quỷ Môn Quan.

Kể từ đó, hắn dứt khoát giữ nàng lại làm người hầu cho cố gia, trở thành thị nữ thiếp thân của hắn.

Trong mười năm qua, hai người đồng bệnh tương liên, sớm chiều ở chung, từ lâu đã coi nhau như người duy nhất của mình.

“A Soả…”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ở gần ngay trước mặt, Cố Hàn hít một hơi thật sâu.

‘Ta nhất định sẽ không để nàng chết!”

“Nghĩa phụ của ta đã mất, nàng tuyệt đối không được lại được rời xa ta nữa!”

Bệnh khuyết hồn.

Quỷy.

Đan dược.

Suy nghi của hắn dần dần bay xa.

“Hử?”

Đột nhiên, hắn dường như đã nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt hắn sáng lên.

“Đúng rồi!”

“Nói không chừng tên kia sẽ có cách!”

Không gian ý thức.

Bên trong ngục kiếm.

“Chết tiệt!”

Cái bóng đen đang ngồi xếp bằng đột nhiên đứng dậy, lại chửi bới lần nữa.

“Cái này rốt cuộc là gì vậy! Không thể chết, không thể sống! Chẳng lẽ bản quân phải bị giam cầm ở đây mãi sao! Phải làm thế nào để trả mối thù kia đây!”

“Haiz…”

Mắng chửi nửa ngày, hắn ta chán nản ngồi sụp xuống.

“Thôi rồi, đã ở đây nhiều năm như vậy, chút thời gian ấy cũng không là gì, chờ tiểu tử kia đột phá đến Ngưng Khí Cảnh tầng thứ mười…”

“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy?”

Đột nhiên, một giọng nói rất quen thuộc

vang lên từ phía sau hắn ta.

“Khụ khụ….”

Thân hình bóng đen cứng đờ, nhanh chóng quay lại.

“Tại sao ngươi lại đến đây?”

“Đến thăm ngươi một chút.”

Chuyện liên quan đến an nguy của A Soả, giọng điệu của Cố Hàn thoáng chậm lại một chút.

“Thám ta?”

Bóng đen có chút nghi ngờ.

“Ngươi tốt bụng vậy ư?”

“ừ, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Vấn đê?

Bóng đen chợt hiểu ra.

Châng trách hắn lạỉ nói chuyện khách khí như vậy, thì ra là có chuyện muốn nhờ à!

“Tiểu tử!”

Hai tay hắn ta nắm lại, kiêu ngạo hỏi: “Chắc không phải gặp khó khăn trong quá trình tu luyện chứ? Chỉ là Ngưng Khí Cảnh mà thôi, cảnh giới này còn không bằng một con kiến hôi, thế mà ngươi còn gặp vấn đê à? Thành thật

nghe bổn quân nói, đừng mơ tưởng xa vời, chỉ cần vùi đầu chăm chỉ tu luyện là được…1′

“Không phải việc tu luyện.” cố Hàn lắc đầu.

“Còn nữa, ta đã đạt Khai Mạch rồi”

“Khai mạch?”

Bóng đen cười chế nhạo.

“Khai Mạch cũng….hả? Ngươi nói cái gì?”

Hắn ta lập tức sụp đổ, giận tím mặt.

“Ngươi… ai bảo ngươi đột phá Khai Mạch! Ai cho phép ngươi đột phá Khai Mạch! Bổn quân đã từng nói ngươi đừng mơ tưởng xa vời, ngươi xem như gió thoảng bên tai đấy à!”

“Làm sao!” Sắc mặt cố Hàn tối sầm.

“Từ khi nào mà ta đột phá Khai Mạch còn cần sự cho phép của ngươi?”

Trong chốc lát, ngục kiếm khẽ run lên, vài đạo kiếm ý chuẩn bị tấn công!

Lúc này bóng đen mới nhận ra sự thất thố của mình.

“Khụ khụ… không phải vậy, Ngưng Khí Cảnh tầng thứ mười tuy là trạng thái cảnh giới dễ tu đến đỉnh nhất, nhưng nó có thể tạo nền

tảng vững chắc cho ngươi. Nếu ngươi có thể tu thành cấp bậc đó, sẽ có rất nhiều lợi ích to lớn cho con đường tu luyện sau này của ngươi! Ngươi… sao ngươi lại bỏ cuộc dê dàng như vậy! Không chỉ là ngu ngốc, đúng là quá ngu ngốc!”

Dáng vẻ của hắn ta trông rất đau lòng, giống như hắn ta thật sự suy nghĩ cho tiền đồ của Cố Hàn.

Vẻ mặt Cố Hàn nghi hoặc.

Tên này đổi tính rồi à?

Tại sao lại quan tâm đến hắn như vậy?

“Thật ra, ta đã tu thành Ngưng Khí Cảnh tầng mười rồi.”

“Cái gì!”

Bóng đen nhìn chằm chằm cố Hàn.

“Ngươi… tu thành rồi?”

“Thành rồi.”

“Vậy… khụ khụ, ngươi có cảm nhận gì đặc biệt không?”

“Cảm nhận?”

Cố Hàn suy nghĩ một lúc.

“Ngoại trừ kinh mạch nở nang ra thì không có gì khác, lúc trước ngươi nói đúng, muốn tu

thành Ngưng Khí Cảnh đỉnh phong quả thực không khó!1′

“Thì ra là thế, là bổn quân hiểu lầm ngươi, không sai, không sai.”

Ngoài mặt thì bóng đen tỏ ra khen ngợi.

Nhưng trong lòng hắn ta đang chửi rủa ầm ĩ.

Mẹ nó!

Sao tên khốn này lại kiên cường vậy, đặt bẫy đến mức đó mà vẫn chưa từng hãm hại chết hắn!

Hắn ta đâu có biết kinh mạch tân sinh của Cố Hàn thần kỳ, ý định ban đầu của hắn ta là muốn hại Cố Hàn nhưng không ngờ trời xui đất khiến, hắn ta lại giúp Cố Hàn đạt tới Ngưng Khí Cảnh tầng mười cho nên trong lòng đương nhiên rất tức giận.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!