Suốt mấy ngày ròng rã thúc ngựa đến Liêu Trúc. Trong quãng thời gian này hắn hoàn toàn không ngủ cũng không ăn uống được gì, chỉ uống vài ngụm nước qua loa rồi cứ nhắm đến châu Liêu Trúc mà tiến tới.
Trước khi đến đây thì Lê Dực Định lệnh cho những Kiêu Anh quân đã từng hộ tống Chỉ Ni hồi hương và ở lại cho đến khi tang sự của nàng kết thúc đi theo. Chỉ có họ mới biết được mộ phần của nàng ở đâu và sau đó đã diễn ra những gì. Bấy giờ trong thâm tâm và lý trí của hắn hoàn toàn không còn nghĩ được thêm bất kỳ một điều gì nữa cả. Chỉ biết rằng hắn phải đến đó thật nhanh với trái tim đang không ngừng đau nhói và vụn vỡ.
Đoàn ngựa đang một lúc một gần với thôn Định Phong. Từ xa xa thôi mà Lê Dực Định đã thấy được mọi thứ chỉ còn lại một đống tro tàn, nhà của đa phần gần như đã sụp đổ. Càng thúc ngựa nhanh hơn, những gì trước mắt càng khiến hắn không muốn tin vào mắt của mình.
Xung quanh là những cánh đồng bao la trải một màu xanh mướt, phía xa xa còn có vô vàn đồi núi chập chùng. Tiếng suối róc rách vang, tiếng rì rào từ những tán cây đang trêu đùa cùng cơn gió, tiếng chim hót líu lo cùng nhau bay lượn chuyền cành… Tất cả mọi thứ đều không hề thay đổi, chỉ là không còn nghe được tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, tiếng nói đầy xôn xao của tất thảy thôn dân, mọi thứ ở đây trở nên yên bình một cách chán ghét.
Lê Dực Định xuống ngựa, lững thững từng bước chậm rãi đi vào bên trong. Chân giẫm lên đống đổ nát và tro tàn, mắt quét nhìn từng ngóc ngách một. Tuy lưu trú ở đây chỉ vài ngày nhưng Lê Dực Định có thể mường tượng trong đầu từng ngôi nhà, con hẻm, từng luống rau xanh ươm và giàn mướp vừa mới đơm hoa kết trái. Còn có cả một khoảng sân cạnh giếng nước trong thôn, đây là nơi mỗi buổi chiều bọn trẻ cùng nhau nô đùa, cả cây đa ở đầu thôn nữa, Chỉ Ni từng nói với hắn rằng nàng rất thích hóng mát ở đó vào mỗi buổi chiều tà.
Từng thứ thu vào mắt cứ như ghim vào tim hắn một chiếc dằm rất sâu, sâu đến mức có thể cảm nhận được tâm can đang quặn thắt như thế nào. Đôi chân vô thức dừng trước ngôi nhà đã hoàn toàn đổ nát, hắn không thể nói điều gì vì mọi thứ đang nghẹn chặt ở cuống họng.
Một Kiêu Anh quân đứng ở phía sau, kính cẩn cúi thấp đầu và nói:
- Bẩm Đại vương, từ lúc xong tang sự của Lưu cô nương thì Lưu y sĩ rất đau buồn đến mức đổ bệnh nặng. Không lâu sau đó đã bỏ xứ rời đi nên có lẽ bây chừ vẫn được an toàn.
Mọi lời nói đều không lọt nổi vào tai. Hắn trầm giọng hỏi:
- Mộ phần của nàng ở đâu.
- Thần sẽ dẫn lối cho Đại vương, mời Đại vương dời bước.
Kiêu Anh quân lùi về sau vài bước rồi dắt Lê Dực Định đi ra phía sau của ngôi nhà. Tuy nhiên, chỉ vừa thấy mộ phần đã khiến hắn hoàn toàn chết sững còn Kiêu Anh quân kia thì kinh hãi tột cùng.
Phần mộ ấy không biết đã bị đào lên từ khi nào, quan tài cũng được đưa lên mặt đất còn nắp quan thì đã mở toang. Cơn hỏa hoạn quả thực không buông tha một thứ gì, nó nuốt chửng cả quan tài và thi thể ở bên trong trở thành tro bụi.
- Chỉ Ni!
Dẫu cố gắng kềm nén nhưng đôi mắt đã dần dần ửng đỏ, tay chân mỗi lúc một trở nên bủn rủn hơn. Chầm chậm lê bước đến gần cỗ quan tài đã cháy rụi, Lê Dực Định hoàn toàn ngã quỵ khi thấy trang sức bông hoa xuyến chi được đúc bằng vàng vẫn còn nguyên vẹn dưới lớp tro tàn. Đây là thứ được đính lên y phục mới may của Chỉ Ni, bộ y phục đỏ thắm vẫn chưa được mặc một lần nào cả.
- Chỉ Ni…
Hắn quỳ đất nhặt lấy trang sức vàng ôm chặt vào lòng, bò đến gần và nhìn tro cốt hòa lẫn với cát bụi mà khóc oà lên như một đứa trẻ. Tất cả là do hắn mà ra. Chính hắn là kẻ đã khiến nàng đến chết cũng không được nguyên vẹn.
Bên lồng ngực trái đã không còn cảm nhận được đớn đau, từng thứ bên trong cũng gần như hoàn toàn vỡ vụn. Không thể nói được gì, hắn gục đầu cỗ quan tài bị cháy rụi kèm những dòng lệ không ngừng tràn mi.
Cát Nhã Nguyên phi ra đi khi Lê Dực Định vừa mới ba tuổi, hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn đầu đời là gì, chỉ biết rằng sau này sẽ không được ở bên cạnh người nữa nên mới oà khóc thê thảm. Những tưởng mọi thứ sẽ dừng lại nhưng không, đến tận lúc trưởng thành trải qua sinh ly tử biệt thì mới thấm nhuần được nỗi đau đớn đến tột cùng. Mẫu phi vì hắn là Hoàng tử tinh anh luôn được sủng ái mà vong mạng, Chỉ Ni vì hắn đối chọi với các Vương thất khác mà đến chết vẫn không được yên thân. Tất cả lỗi lầm này là do hắn mà ra cả. Tất cả là lỗi của chính bản thân hắn!
Bàn tay lặng lẽ chạm vào lớp tro cốt, Lê Dực Định không muốn mạnh tay để gây tổn thương thêm cho nàng và cũng không muốn nữ nhân này phải chịu thêm bao nhiêu là đau đớn nào nữa. Hắn lặng người bên cỗ quan tài đổ nát rất lâu, bàn tay siết chiếc trang sức vàng đến mức góc nhọn sắc bén cứa vào da thịt tươm ra máu. Cõi lòng tan nát, thần trí sụp đổ. Đến tận bây giờ hắn mới nhận ra bản thân dù có gồng gánh đến đâu vẫn không thể gượng dậy được nữa rồi.
Một Kiêu Anh quân đi đến phía sau, không dám kinh động đến hắn nên nhỏ giọng gọi:
- Đại vương! Trời sắp chập tối rồi.
Lê Dực Định vẫn gục đầu nhìn xuống, nước mắt chẳng biết từ đâu mà cứ chứa chan không ngừng, còn giọng nói thì nghẹn ngào chất chứa bao nhiêu là sầu muộn:
- Để nàng an nghỉ cạnh bờ suối. Phải làm cẩn thận, bằng không bổn vương lấy đầu các ngươi.
- Thần tuân lệnh!
Hắn ta ngoắc tay ra hiệu những Kiêu Anh quân còn lại đi bố trí một huyệt mộ mới ở bên cạnh bờ suối, đây cũng là nơi Chỉ Ni và Lê Dực Định đã từng cùng nhau dạo chơi. Xung quanh là những tán cây xanh rì to lớn, còn có vô số bụi hoa xuyến chi với hương thơm nhẹ nhàng, mộc mạc. Chỉ Ni là nữ nhân đơn giản, không thích sự cầu kỳ, không thích những thứ xa hoa lấp lánh vậy nên khi yên giấc ngàn thu ở đây có lẽ phần nào khiến nàng cũng an lòng.
Lau vội nước mắt, hắn cẩn trọng tự tay mình gom lấy tro cốt đang lẫn cùng cát bụi về nơi an nghỉ cuối mà không cho bất kỳ ai chạm tay vào. Dẫu rằng có bao nhiêu rào cản nhưng đời này nàng vẫn là thê tử của hắn. Là hắn đã nợ nàng một hôn lễ, nợ bao nhiêu vinh hiển để đường đường chính chính bước chân vào phủ đệ và đã nợ nàng cả một cuộc đời.
- Đại vương! Bia mộ đã được mang đến.
Nhìn bia gỗ đơn sơ, Lê Dực Định không nói một câu nào rồi tiếp tục tay không lấp đất.
Kiêu Anh quân cúi đầu không nói thêm gì, lại tiếp tục việc làm đang dang dở. Khi đã chu toàn mọi thứ thì đều đứng nép mình một bên, không ai dám lên tiếng làm phiền.
Bàn tay lấm lem rướm máu bất lực chống xuống đất, từng giọt nước mắt rơi lã chã thấm vào những thớ đất khô cằn. Hắn cúi đầu, bao nhiêu nghẹn ngào không giấu được, chất giọng trầm trầm chậm rãi vang lên:
- Chỉ Ni, đợi đến khi rửa hận cho nàng xong thì ta sẽ đón nàng về phủ, có được không?
Một Kiêu Anh quân từ xa hớt hải chạy đến, trong tay hắn còn cầm một lệnh bài bằng vàng vẫn còn nguyên trong đống tro tàn.
Vừa đến nơi thì hắn đã quỳ xuống, nói:
- Bẩm Đại vương, đây là lệnh bài thần tìm được ở hậu viện của Lưu cô nương.
Cầm lấy lệnh bài trong tay, Lê Dực Định nghiến răng căm phẫn rồi ném nó vào con suối đang chảy xiết. Lại là Hàm Minh quân. Nhưng thôn này cháy cùng ngày Lê Lương Khoác dấy quân tạo phản nên chắc chắn sẽ không phải hắn làm. Tên ngốc đó không ranh mãnh đến mức còn nhớ đến Chỉ Ni mà ra tay hành sự. Chắc chắn vẫn còn người khác đang giở trò ở sau lưng.
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh cũng hiện lên dần rõ. Nếu như là cháy thôn thông thường thì làm sao quan tài của nàng lại bị đưa lên mặt đất. Nếu cháy thôn thông thường thì sao đến mức thi thể bị cháy thành tro. Đã cố ý thiêu đốt đến mức hoá thành tro cốt thì rõ là ra tay vô cùng hiểm độc.
Hắn nhất định sẽ tìm ra được tên đó rồi phanh thây hắn ta thành từng mảnh để trả lại mối hận này. Chắc chắn ngày đó sẽ đến, dù bao nhiêu lâu đi nữa thì hắn vẫn tin rằng bản thân mình sẽ làm được.
Nghiến chặt răng, hắn gằn giọng:
- Tìm bằng được Lưu Thuận, dù có lật tung cả đất Qui Nam này cũng phải tìm ra cho bổn vương.