CHƯƠNG 616
Khi Tưởng Cầm tỉnh lại thì đã khuya. Cô nằm ở trên giường, ký ức có liên quan của vừa nãy hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đang từ từ khôi phục, giống như mới khỏi bệnh.
Nghiêm Túc đẩy cửa đi vào, để ly nước lên bàn: “Có ổn hơn chưa?”
Anh bước tới, cẩn thận nhìn gương mặt của cô.
“Tôi bị làm sao vậy?” Giọng nói của cô khàn khàn, giống như bị lửa đốt từ trong dạ dày đến cổ họng. Sau khi có chút sức lực thì ngồi dạy, cầm chiếc ly lên uống, lúc này mới dịu hơn.
“Không nhớ gì sao?” Nghiêm Túc hỏi.
Cô mờ mịt gật đầu: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nghiêm Túc mỉm cười: “Không sao, em uống say mà thôi”
“Tôi có uống rượu sao?” Tưởng Cầm không hiểu nên đã hỏi, tại sao lại không có một chút ấn tượng gì chứ?
“Ừ” Nghiêm Túc rất tự nhiên mà gật đầu, nói: “Rượu rất mạnh, em uống mấy ly thì lăn ra, là Lâm Đào đưa em đến bệnh viện.”
Tưởng Cầm mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không nhớ nữa.
“Là như vậy sao?”
“Sao vậy, ngay cả tôi cũng không tin rồi sao?”
Tưởng Cầm cười: “Không tin người khác, cũng không thể không tin anh.” Cô lại nằm xuống, đầu có hơi choáng. Giống như nghĩ tới chuyện gì đó, cô nhìn sang anh: “Bên Đường Thước lấy được hợp đồng chưa?”
Nghiêm Túc không thay đổi sắc mặt, hờ hững nói: “Tôi suy nghĩ rồi, phong cách thiết kế của anh ta quá xa hoa, có hơi khác biệt với hình tượng của Tưởng Thị chúng †a, vẫn là từ bỏ thì hơn.”
“Từ bỏ sao?” Tưởng Cầm kinh ngạc, vội nói: “Lấy sức ảnh hưởng của Đường Thước, cho dù chúng ta làm một chút thay đổi về phương diện hình tượng và phong cách cũng là đáng mài”
“Tôi đã quyết định rồi” Thái độ của Nghiêm Túc rất rõ ràng, chuyện anh đã quyết định thì sẽ không thương lượng với cô nữa.
Tưởng Cầm nghi ngờ liếc nhìn anh, không có kháng nghị nữa, nhưng trong lòng vẫn có hơi buồn bực, không thoải mái.
Lúc này Nghiêm Túc nhận một cuộc điện thoại, trả lời đơn giản vài câu rồi cúp máy, anh hỏi: “Một mình em ở đây có vấn đề gì không?”
“Anh có việc thì đi làm đi, tôi có thể tiếp tục ngủ.”
Nghiêm Túc gật đầu: “Vậy được, tôi làm xong việc sẽ qua thăm em.”