Mười người đầu tiên đồng loạt chạy lên trong tay còn có gậy, hai vệ sĩ cẩn trọng nhìn nhau, giao đấu tay không cũng giải quyết được mấy tên.
Tên kia nhìn đàn em của mình lần lượt bị đánh bại liền tức giận bóp cò.
.
Truyện chính ở { TRÙMtruуệ И.
VN }
“Đoàng.” Tiếng súng phát ra khiến đám người đang đánh nhau sững sờ, cứng đơ tại chỗ.
“Đại ca.” Đám đàn em lùi về phía thủ lĩnh của mình.
Hai vệ sĩ thở hổn hển nhìn người trước mắt, hắn lại nhìn Đỗ Lan Hương trong xe nói: “Mày không giao hợp đồng ra đây tao bắn chết tụi nó.”
“Vậy sao, thế thì còn phải xem ông có bản lĩnh đó không đã.” Đỗ Lan Hương cười lạnh lại lớn giọng nói: “Long, Châu, tránh ra một bên.”
Cô nói xong cười lạnh, chân không chút do dự đạp ga điều khiển chiếc xe lao về đám người phía trước.
Hai vệ sĩ phản ứng nhanh dạt qua hai bên.
Tên cầm đầu thấy vậy vội quát lên: “Tránh ra, con nhỏ này điên rồi.”
Đám người cũng nhìn thấy nguy hiểm vội vàng tránh qua hai bên, chiếc xe lại không ngừng lại, chỉ cách chiếc Bugatti trước mắt nửa mét, tưởng chừng như sẽ đâm vào nhau.
“Thiếu phu nhân, mau dừng lại, nguy hiểm.” Tên tài xế bên cạnh la lên.
Đỗ Lan Hương lại không màng đến lời của hắn, cô đạp ga hết cỡ, chiếc xe cứ thế bay qua chiếc Bugatti, phía sau có mấy tên đang nấp nhìn thấy cảnh này mà hoảng thần chạy tán loạn.
Nhìn chiếc xe đang bay trên không kia ai cũng không dám tin, người đi đường cũng kinh hãi trố mắt, đến khi chiếc xe chạm đất mọi người cũng chưa biết chuyện gì đang diễn ra.
Hai tên cầm súng sững sờ một lúc sau đó phản ứng lại nhìn nhau đồng loạt nổ súng về phía chiếc BMW màu bạc.
Tài xế một phen hú hồn chưa kịp hồi thần Đỗ Lan Hương đột nhiên quay xe 180 độ lại nhằm về phía hai người đang nổ súng lao như điên tới.
Bọn họ nổ mấy phát súng không khiến chiếc xe hề hấn gì nhưng đạn lại sắp hết, không ai nghĩ Đỗ Lan Hương lại dùng chiêu này, bọn họ bạt vía với sự điên cuồng của cô.
Phải, chiếc xe kia vô cùng điên cuồng, nơi nào có người liền nhắm nơi đó lao đến, thực hiện các pha bẻ lái, đánh lái vô cùng điêu luyện, cứ như cô là một tay lái đua chuyên nghiệp vậy khiến đám người không biết phải trốn ở đâu cho thoát.
Lần này Đỗ Lan Hương lại nhằm về phía tên cầm đầu đứng cách mình hai mét, nhấn ga bất chấp tất cả lao nhanh về phía trước, tên cầm đầu nhìn thấy muốn tránh lại không kịp tránh, thấy chiếc xe sắp đụng đến mình tim hắn như muốn rớt ra ngoài.
Hắn phải chết ở đây sao?
Không những hắn mà những người kia nhìn một màn này cũng choáng ngợp, ai cũng cho rằng tên này nhất định sẽ chết.
Đến khi chiếc xe cách hắn trong gang tấc thì tất cả đều nín thở, ngay sau đó mọi người nghe một tiếng “Kít.”
Chiếc xe cũng dừng lại đúng lúc, thế nhưng tên kia cũng đã ngất xỉu tại chỗ.
“Hừ, mới thế đã sợ, vậy mà dám chặn đường bà đây, quá kém cỏi.” Đỗ Lan Hương thực hiện xong mấy pha cua gắt cảm thấy vô cùng sảng khoái, đúng là tự mình lái xe vẫn hơn bị người khác tiêu khiển, nhớ lại tình cảnh mấy hôm trước bị Tống Thần Vũ hành cô lại cảm thấy bực bội trong người, nhưng không thể không nói kỹ thuật lái xe của anh ta không kém, có điều cô không thích ngồi ở ghế phụ lái mặc người chơi đùa.
Đỗ Lan Hương lại lái xe đến trước mặt hai vệ sĩ nói: “Lên xe đi.”
Mặc dù bọn họ vẫn chưa thoát khỏi cơn kinh hoàng nhưng nghe cô ra lệnh không ai dám làm trái, mỗi người một bên nhanh chóng lên xe.
Đỗ Lan Hương lại nhanh chóng lái xe đi, một mạch đi tới tập đoàn Tống Gia, tốc độ vừa phải không nhanh không chậm nhưng cũng khiến ba người trong xe toát mồ hôi sợ hãi, nhất là tên tài xế, hắn ta đến bây giờ vẫn chưa hết sốc, kiểu này phải xin nghỉ mấy ngày để điều chỉnh lại tâm trạng mới có thể lái xe lại.
Tập đoàn Tống Gia.
Hoàng Khang vừa trở về liền khoe một đống chiến tích của mình, còn nói vô cùng đắc ý, Tống Thần Vũ căn bản không nghe hắn nói, thi thoảng lại nhìn đồng hồ, người phụ nữ này cũng quá chậm rồi.
“Này, cậu có nghe tôi nói không đấy?” Hoàng Khang đang nói hăng say lại thấy người trước mặt không chú ý gì đến mình không khỏi thở dài một hơi, rốt cuộc nãy giờ hắn đang nói chuyện với ai vậy?
Tống Thần Vũ lại chỉ trầm tư không quan tâm, Hoàng Khang còn tính nói cái gì thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
“Vào đi.” Lông mày của Tống Thần Vũ hơi nhướng lên, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa.
Không đến ba giây cánh cửa được mở ra, Đỗ Lan Hương đi vào, nhìn hai người đàn ông ở phía bàn làm việc cô lại đi thẳng đến bàn làm việc của Tống Thần Vũ đặt bản hợp đồng xuống vui vẻ nói: “Đã ký xong.”
Nhìn bộ dạng phơi phới như bắt được vàng của cô Tống Thần Vũ chống cằm nói: “Tinh thần không tệ nhỉ?”
“Còn phải nói sao, tôi đã ký thành công hợp đồng trước cả thời hạn có phải anh nên thực hiện giao ước rồi không?” Đỗ Lan Hương đắc ý nói.
“Tốt lắm, cầm lấy.” Tống Thần Vũ đưa cho cô một cái thẻ đen.
Đỗ Lan Hương không khách cầm lấy lại hỏi: “Mật khẩu là gì?”
“Tự đoán đi.” Tống Thần Vũ cười như có như không nhìn cô.
“Tống Thần Vũ, anh tính chơi tôi sao?” Đỗ Lan Hương chưa vui vẻ bao lâu lại bị người đàn ông này chọc tức, đúng là không nên nói chuyện với anh ta mà.
“Bình thường không phải lợi hại lắm sao, một cái thẻ mà thôi lại làm khó cô thế à.” Tống Thần Vũ khinh thường ra mặt, bộ dạng này không khác nào muốn chọc điên Đỗ Lan Hương.
Cô cười lạnh trong lòng, hôm nay là ngày gì vậy, sáng sớm gặp hai tên thần kinh, lúc về gặp một lũ điên rồ ngu ngốc, bây giờ lại gặp tên biến thái Tống Thần Vũ này, ông trời đối với cô thật tốt.
“Tôi hỏi lại lần nữa, mật khẩu là gì? Anh muốn chơi nhưng tôi không muốn chơi với anh.” Sắc mặt của Đỗ Lan Hương đen sì sì, cô đập bàn thật mạnh.
Hoàng Khang đứng bên cạnh giật mình một cái, đúng là chỉ có người phụ này mới dám mạnh bạo như vậy trước mặt Tống Thần Vũ, hắn lại nhìn lướt qua hợp đồng trên bàn, nhìn thấy hai chữ Vũ Nam hắn bỗng chốc giật mình.
“Này, này chẳng phải bản hợp đồng với tập đoàn Vũ Nam sao, lúc nãy cô nói đã ký xong, lẽ nào Vũ Thiên Hoàng đã đồng ý ký hợp đồng sao?” Hoàng Khang không thể tin hỏi.
“Đúng vậy.” Đỗ Lan Hương đang tức giận cũng hòa hoãn một chút, lại nhìn người đàn ông trước mặt mình hỏi: “Đường đường tổng giám đốc của một tập đoàn lớn cũng muốn quỵt nợ sao?”
Nhìn bộ dạng tức giận xung huyết của cô Tống Thần Vũ coi như thỏa mãn lại nhàn nhạt nói: “Quỵt nợ? Cái thẻ này không có mật khẩu.”
Nghe vậy cục tức trong lòng Đỗ Lan Hương muốn bộc phát nhưng lại nhẫn nhịn, quay người rời đi, cô phải làm chuyện của mình trước, không rảnh chơi với anh ta.
“Về nhà, không được phép đi đâu.” Cô đi ra đến cánh cửa thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông phía sau.
Đỗ Lan Hương dừng bước quay đầu nói: “Tôi còn phải đi gặp mẹ, anh không thể cấm cản tôi.”
“Tôi không nói lần thứ hai.” Tống Thần Vũ có chút thâm trầm.
“Tôi cũng không bỏ trốn anh sợ cái gì.” Đỗ Lan Hương không thể hiểu nổi người đàn ông, cô đã hẹn với mẹ rồi cũng không thể để bà ấy chờ lâu.
Tống Thần Vũ thâm trầm nhìn cô, anh dĩ nhiên không sợ cô bỏ trốn mà là sợ vấn đề khác..