Lọc Truyện

Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 1560
Những lời này, Mộ An An chưa bao giờ dám thể hiện khi tỉnh táo.
Bởi vì sợ.
Bởi vì quá thích anh, cho nên chỉ sợ có một chút không vui vẻ, khó chịu.
Nhưng ủy khuất thì sẽ tích lũy từng chút một.
Một giọt nước tràn lý.
Không giấu được.
“Cháu căn bản không phải là cháu, chú theo đuổi cháu, không phải vì cháu là Mộ An An, không phải vì cháu là một con người, chỉ là vì chú cảm thấy quan hệ của chúng ta đã không thể duy trì được nữa, chú cần có một cách để giữ cháu bên cạnh chú.”
Mộ An An cười khổ, “Nhưng Tông Chính Ngự, cháu thật sự không có gì cá.
“Rời khỏi Ngự Viên Loan, cháu chỉ có thể ở khách sạn, khách sạn vẫn là tiền của chú. Cháu không có gì, không có gia đình, không có nhà.”
“Cho nên cháu mới cẩn thận thích từng li từng tí những điều đó.”
“Cho nên cháu cố gắng che giấu ủy khuất, chỉ sợ có một ngày chú không cần cháu.”
“Nhưng đến cuối cùng, lạl phát hiện ra, thật sự chỉ là mình đang lừa dối chính mình.”
Ấm ức đến một lúc nào đó, thật sự giấu không được.
“Cháu nên làm một đồ vật đủ tư cách, một người thay thế đủ tư cách, ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ở bên cạnh chú.” Mộ An An nở nụ cười tự giễu.
Mà Thất gia cau mày khi nghe những lời này từ Mộ An An.
Nhìn đứa trẻ này.
Vừa tức giận, lại vừa đau lòng không thể kìm chế.
Anh tiến lên một bước, “Cháu đang nói cái gì, cái gì thế thân, cái gì là đồ vật ?”
Anh đưa tay muốn nắm lấy cánh tay Mộ An An, kết quả là Mộ An An đã né và nói “Xin lỗi, vì đã chiếm chỗ của chú, bây giờ cháu phải đi.”
Nói xong, xoay người đi vê phía Leo,
nắm láy tay Leo rồi đi ra ngoài.
La Sâm đã nhìn trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp Mộ An An không nghe lời Tông Chính Ngự.
“Đứng lại!” Thất gia quay đầu, ra lệnh.
Mộ An An ngay cả đầu cũng không quay lại, kéo Leo đi ra ngoài.
Cô ấy không đóng cửa, nhưng trùng hợp lúc này một luồng giỏ mạnh thổi qua, trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Trong phòng, đôi mắt người đàn ông co rút lại, nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Một giây sau, một cước đạp ngã cái ghế bên cạnh, phát ra tiếng vang thật lớn, cả người hiện lên một loại trạng thái vô cùng nguy hiểm.
Cho dù La Sâm đã đi theo Thất gia rất nhiều năm, nhưng bây giờ cũng không dám tới gần.
Chỉ có thể đứng ở một bên.
Tông Chính Ngự xoay người, không kiên nhẫn kéo cà vạt, “Quá đáng!”
Rõ ràng là giận muốn chết.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn La Sâm, lại chỉ nói, “Bảo người đi theo, đừng để fan tới gần.”
La Sâm len lén nhìn thoáng qua Thất gia.
Rõ ràng bị tức đến phát điên, nhưng trong ý thức, phản ứng đầu tiên vẫn là bảo vệ An An tiểu thư.
La Sâm cảm thấy mình cần phải nói, nhịn không được nhắc nhở một câu, “Thất gia, An An tiểu thư thật sự ủy khuất, nếu không sẽ không ngỗ nghịch với anh như vậy.”
Tông Chính Ngự không nói gì, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn La Sâm.
La Sâm thấy thế, cũng không dám nói thêm gì nữa, im lặng đi về phía cửa lớn.
“Đóng lại.”
Thất gia đột nhiên mở miệng, La Sâm ngừng động tác mở cửa, trực tiếp bước
chân dài đi ra ngoài, kéo cửa ra.
Mộ An An mang theo Leo rời khỏi biệt thự nhỏ, liền đi lên đại lộ.
Đi được một nửa, Mộ An An liền buông lỏng tay Leo, một mình đi vô định về phía trước.
Trong đầu tất cả đều là những lời của Thất gia trong biệt thự.
Trong nội tâm, lại một ít thanh âm rất tàn nhẫn tự nói với mình.
Vật phụ thuộc, thế thân.
Cô không phải kẻ ngốc.
Hoàn toàn ngược lại, cô ấy là một người nhaỵ cảm và thông minh,có thể nắm bắt được nhiều thứ chỉ bằng cách tập trung vào chi tiết.
Mặc dù không biết toàn cảnh, nhưng có thể cảm giác được.
Mộ An An hít sâu, tiếp tục bỏ chạy để điều chỉnh cảm xúc của mình.
Nhưng mà.
Thật sự quá ủy khuất.
Mộ An An uất ức chạy một đoạn đường cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!