Lọc Truyện

Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 1553
Mộ An An ngẩng đầu nhìn Leo,” Anh ở ngay bên cạnh, chuyện này hẳn là phải biết, hỏi ngược lại tôi là thế nào?”
“Tôi…” Leo mở miệng, có chút xấu hổ, “Tôi bắt đầu tập nhảy từ khi còn là thực tập sinh, rất ít khi hỏi chuyện trước kia.”
“Đi thôi, đi thôi.”
Mộ An An cũng không muốn nói thêm gì về chuyện này.
“Nhưng đỏ là cửa mật mã, tôi không biết…”
“Tôi biết.”
Mộ An An kéo Leo đi ra ngoài.
Mà Leo sau khi nghe xong lời của cô, vẻ mặt khiếp sợ, “Sao cô Sao lại
biết?”
Mộ An An không trả lời.
Dẩn người xuống lầu, mật mã là sáu chữ số.
Mộ An An trực tiếp nhập ngày tháng năm sinh của mình, khóa cửa tự động mở ra.
Leo cứ như vậy trơ mắt nhìn, tùy ý Mộ An An dẫn mình vào.
Nhà tuy quanh năm không có người ở, nhưng vẫn luôn có người quét dọn thường xuyên.
Mộ An An dẫn Leo vào phòng khách, để anh ngồi xuống sô pha, “Anh chờ tôi một lát.”
Nói xong, cô liền xoay người.
Đi đến hiệu thuốc để lấy thuốc cho Leo.
Tuy nhiên, Mộ An An lần theo trí nhớ của mình và mở một căn phòng ở bên trong tầng một, mới phát hiện ra đó là một phòng ngủ bình thường, không phải hiệu thuốc.
Mộ An An nhíu mày, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Trong trí nhớ, ông ngoại chính xác là đã đưa cô đến căn phòng này.
Làm sao có thể xuất hiện sai lầm?
Mộ An An lại cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện đoạn ký ức kia có chút mơ hồ.
Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn là thế này.
Cảm giác giống như nằm mơ.
Nhưng đúng là chuyện xảy ra khi còn bé.
Mộ An An tuy rằng không hiểu, nhưng cũng không để ở trong lòng, chỉ cho là thời gian quá xa, trí nhớ xuất hiện sai lầm.
Cô tìm kiếm tất cả các phòng ở tầng một và cuối cùng tìm thấy hiệu thuốc ở tầng hai.
Không có nhiều thuốc trong đó.
Tuy nhiên, có loại thuốc mà Mộ An An cần để chữa trị cho Leo.
Mộ An An dùng giỏ nhỏ lấy đồ dùng y dược cần thiết ra, liền xuống lầu tìm Leo.
Leo vẫn ngồi trên sofa.
Mộ An An vừa rồi ở lầu một tìm hiệu thuốc, sau đó lại lên lầu hai, anh ta đều quan sát.
Biểu cảm có chút phức tạp.
Mộ An An đặt thuốc và dụng cụ ra rồi ngồi cạnh Leo, “Đưa tay cho tôi.”
Leo như thường lệ đưa tay ra, Mộ An An trải một miếng vải lên đùi, sau đó đặt tay Leo lên vải, bắt đầu tháo băng gạc xuống, xử lý vết thương cho Leo.
“Cô và ông Mộ có quan hệ gì? “Leo hỏi một câu.
ông ấy là ông ngoại tôi.
Mộ An An trả lời mà không nhìn lại.
Lúc trước không muốn nói, nhưng cũng không có ý giấu diếm, nếu đối phương hỏi, Mộ An An liền trực tiếp trả lời không che đậy gì cả.
Vẻ mặt Leo lại càng kinh ngạc, “Chẳng lẽ cô…”
“Nhưng tôi không phải Mộ Tiểu.” Mộ An An vừa gỡ băng gạc trên tay Leo xuống, ngẩng đầu nhìn Leo nói một câu.
Leo không tin lắm, “Nhưng ông Mộ chỉ có một cháu gái thôi.”
“Nhưng tôi tên là Mộ An An, huống hồ, trong trí nhớ của tôi thật sự không có anh ” Mộ An An trả lời trực tiếp.
Trong nháy mắt đó, Leo vô thức hoài nghi có phải trí nhớ của mình xuất hiện sai lầm hay không?
So sánh tuổi quá nhỏ.
Nhưng, bạn chơi của Leo khi còn bé không chỉ có Mộ Tiểu.
Còn một vài người khác.
Nhưng những người khác, kí ức ít nhiều Leo đã quên.
Sở dĩ anh có ký ức sâu sắc về Mộ Tiểu là bởi vì Mộ Tiểu đã trở thành một tồn
tại quan trọng ở điểm mấu chốt của cuộc đời anh, một điểm sáng.
Quên ai cũng không thể quên cô.
“Tôi rất chắn chắn, ông Mộ chỉ có một người con gái tên là dì Mộ Thanh, dì Mộ Thanh cũng chỉ sinh một cô con gái tên là Mộ Tiểu.”
“ Tôi cũng rất chắc chắn, tôi tên là Mộ An An, ông ngoại là Mộ Quốc Lương, mẹ tôi tên là Mộ Thanh.”
Mộ An An ngẩng đầu bình tĩnh nói, “Về phần Mộ Tiểu mà anh nói, tôi sẽ cho người đi điều tra rõ ràng.”
Nói xong, cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương cho Leo.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!