Lọc Truyện

Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 1540
“Cháu định làm điều này với ai?”
Lời này của Mộ An An còn chưa giải thích xong, Thất gia liền bắt được một câu, một ánh mắt trực tiếp quét qua.
Mộ An An lập tức đổi giọng, “Con gái! Cháu coi chú là Tiểu Cửu.”
“Cháu coi chú là nữ?”
Tông Chính Ngự đã đứng dậy, đứng trước mặt Mộ An An.
Khí thế đủ mạnh, Mộ An An yên lặng chống tay, dời sang vị trí bên cạnh.
Cảm thấy mình quá sợ hãi.
Chủ yếu là cô quá to gan khi say rượu.
Lại để cho người đàn ông này gọi mình là ba!
Video rõ ràng bị cắt một đoạn, Mộ An An cũng không xác định, cuối cùng anh ấy gọi sao?
Không đúng.
Với tính khí Thất gia, sao có thể gọi được?
Gọi Mộ An An thì có thể tưởng tượng được?
Mộ An An lắc đầu, cô không thể tưởng tượng ra, dáng vẻ Thất gia gọi mình là ba, cảm giác hình ảnh trùng kích quá mãnh liệt.
Bình tĩnh.
Mộ An An hít sâu, đầu óc nhanh chóng
xoay chuyển, lập tức quay đầu nhìn Tông Chính Ngự, “Thất gia, cháu sai rồi!”
Tông Chính Ngự nhướng mày.
Mộ An An vẻ mặt thành khẩn nói: “Thật xin lỗi, lẽ ra cháu không nên không nghe lời mà đi uống rượu một mình, cũng không nên nổi điên với chú, cháu sai rồi.”
“Để chứng minh thành ý của cháu, chú Chú tùy ý đánh cháu đi!”
Mộ An An từ trên sô pha đứng lên, lời nói kiên định.
Trong thời gian vừa rồi.
Mộ An An nghĩ đi nghĩ lại.
Rượu điên đã phát, còn bị ghi lại làm
chứng cứ xóa không thể xóa.
Nói cái gì cũng đều sai.
Một khi đã như vậy, chi bằng nghiêm túc xin lỗi.
ít nhất chết không cần thảm như vậy.
Phải bảo toàn thi thể?
Mặc kệ như thế nào, trước xin lỗi, phải nhận sai, thái độ phải thành khẩn!
‘Đánh?” Tông Chính Ngự hỏi ngược lại.
Mộ An An nghiêm túc gật đầu, “Cháu đã sai, cháu nhận!”
Nói xong, Mộ An An nhìn một vòng, cuối cùng chạy đến phòng thay đồ, từ bên trong lấy ra một thước dài, giao cho Thất gia.
Thái độ của cô rất nghiêm túc thành khẩn, “Thất gia, cháu xin lỗi, hãu trừng phạt cháu đi!”
Lúc nói, Mộ An An mở to mắt nhìn Thất gia.
Có lỗi thì nhận lỗi.
Nhưng cô chắc chắn rằng, Thất gia sẽ không thật sự đánh mình.
Người đàn ông nuôi mình tám năm, sẽ cam lòng đánh mình thật sao?
Cho dù trước đây anh thật sự rất tức giận, ném cô vào núi sau để cho bầy sói ăn, nhưng cũng không có lúc nào mà anh không đau lòng chạy vào núi để cứu cô ra.
Mỗi lần cho dù cô bị thương nhẹ một chút, anh liền đau lòng gần chết.
Mộ An An trong lòng tính toán, vẻ mặt chân thành lại đáng thương, giơ thước dài, “Thất gia, chú đánh đi.”
Mộ An An trong lòng liền nhận định, Thất gia thậm chí sẽ cầm thước, cuối cùng khẳng định bất đắc dĩ tới một câu ‘Quên đi’ chuyện này coi như xong.
Nhưng
Khi Thất gia nhận lấy thước dài từ tay Mộ An An, Mộ An An sửng sốt vài giây.
Thất gia thưởng thức cây thước dài, sau đó đặt thước lên má Mộ An An, “Đánh chỗ nào?”
Mộ An An khiếp sợ, gần như thốt ra, “Chú đánh thật à?”
“Nếu không thì sao?” Người đàn ông hỏi ngược lại.
Đã nói hôm nay sẽ bù đắp, nhưng chỉ có thể thiếu nợ mọi người, toàn bộ cổ họng đều sưng phù, hẳn là amiđan thể nhiễm trùng, ngày mai vẫn là đại thọ bà
ngoại, cho nên có thể phải tới ngày mốt tôi mới có thể chân chính bổ sung cho mọi người, không tức giận được không?
Hôm nay xem xong mấy đứa nhỏ, kêu lên hai tiếng.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!