Lọc Truyện

Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 1509
Mộ An An im lặng đồng thời lấy điện thoại di động ra, đăng xuất khỏi tài khoản của Tông Thất và đăng nhập vào tài khoản của chính mình.
Cô nhấp vào hộp thoại WeChat của Thát gia nhưng không gõ gì cả.
Ngón trỏ của cô gõ lên màn hình.
“Tông Thất?”
“Tông Thất, anh có nghe không?”
Lượng Lượng gọi đến ba lần, Mộ An An mới định thần lại, cô vô thức tắt màn hình điện thoại, “Sao vậy?”
Lượng Lượng nghi ngờ nhìn cô, “Có phải anh… người vừa rồi… kẻ thù không?”
Lượng Lượng sợ hãi khi nghĩ đến
người đàn ông đang đứng trên ghế ô tô vừa rồi.
Phía trước có cảm giác có rắn độc.
Chỉ muốn trốn tránh và không dám khiêu khích.
Mộ An An lắc đầu, “Không phải kẻ thù, tôi chỉ muốn tìm hiểu một số chuyện.”
Cô chỉ nói một câu đơn giản và không nói gì thêm sau đỏ.
Lượng Lượng cũng không hỏi nhiều.
Từ khi gặp Tông Thất, anh hiếm khi hỏi thăm chuyện của Tông Thất.
Tông Thất muốn nói cái gì, anh liền sẽ nghe.
Nếu Tông Thất không muốn nói
chuyện, anh cũng sẽ không hỏi.
Lượng Lượng trong lòng cũng biết, chính là bởi vì không tra hỏi yếu tố này, thì mối quan hệ với Tông Thất mới thân cận hơn.
Ngay từ đầu,Tông Thất đã là một bí ẩn đối với mọi người ở núi Mục Vân.
Đến và đi không dấu vết.
Không ai biết lai lịch của anh ta, nhưng họ biết rằng anh ta đua xe rất giỏi và thường tán tỉnh một số cổ động viên núi Mục vân.
Lượng Lượng hoàn toàn ngưỡng mộ kỹ năng đua xe của Tông Thất.
“Tiếp theo anh định đi đâu?” Lượng Lượng đổi chủ đề, “Hôm qua tôi nghe nói chín giờ hôm nay ở núi Mục Vân có
một trận đấu, hình như khá sôi động, anh có muốn đi không?”
“Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Mộ An An lơ đãng trả lời, chủ yếu là vì cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.
Cô ấy đang viết, xóa, viết rồi lại xóa trong hộp thoại rất lâu.
Cuối cùng đành phải bỏ cuộc một cách cáu kỉnh.
Cô muốn hỏi Thất gia về Ninh Tu Viễn.
Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô không biết nên hỏi cách nào phù hợp nhất.
Lượng Lượng: “Hôm nay anh có định tham gia không? Chủ nhân của chiếc xe này rất thân với tôi. Nội thất đã được sửa đổi hoàn toàn, anh có thể thử xem.”
“Và trong cuộc cạnh tranh ngày hôm nay, phần thưởng là rất lớn.”
Mộ An An quay lại nhìn Lượng Lượng và đưa ra câu trả lời khẳng định: “Đi!”
Sự việc của Ninh Tu Viễn giống như tảng đá đè nặng lên trái tim Mộ An An.
Cô cần phải trút giận.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Mộ An An, Lượng Lượng lái xe
thẳng đến núi Mục Vân.
Mộ An An đã lâu không đến núi Mục Vân.
Núi Mục Vân thường tổ chức lễ hội vào buổi tối và cuối tuần, buổi sáng rát ít trò chơi được tổ chức.
Cũng có thể là do hôm nay tranh tài nên lúc này đã có rất nhiều người đến, rất náo nhiệt.
Lượng Lượng giảm tốc độ xe và giới thiệu ngắn gọn về cuộc thi: “Co lẽ anh chưa từng nghe nói đến Lightning Speeders.”
Mộ An An khó hiểu.
Lượng Lượng: “Nhóm Lightning Speeder đã lăn lộn ở Giang Thành đã lâu, nhưng trước đó đã bị 1 người đạp
ra ngoài. Hình như người đó họ Hoắc?
Mộ An An không quá để ý những gì Lượng Lượng nói, nhưng khi nghe thấy điều này, cô đã dừng lại.
“Họ Hoắc?”
“ Anh ta là con lai?”
Đầu cô vừa suy nghĩ, một khuôn mặt tóc xoăn hiện ra.
Đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mộ An An hỏi, nhìn về phía Lượng Lượng.
Lượng Lượng đang tập trung lái xe.
Xe đã tới núi Mục Vân, xung quanh có rất nhiều người, đường bên trái cho xe đi vào hơi hẹp.
Những người đến đây chơi về cơ bản là khá giả hơn những người khác, tính cách cũng kiêu ngạo hơn.
Không cẩn thận đụng phải, đều sẽ xảy ra chuyện.
Lượng Lượng lái xe về phía trạm nghỉ phía trước.
ở đó có cả một dãy trạm dừng nghỉ, dành cho những người đã đua ở núi Mục Vân lâu năm.
Tông Thất trước đây đã bỏ ra hàng trăm nghìn để mua một chỗ ngồi.
Lượng Lượng đi tới đó và đồng thời giải thích sự việc.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!