Lọc Truyện

Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 1504
Sau khi Mộ An An lên xe, hoàn toàn tê liệt.
Ngay khi nhìn thấy Thất gia ngồi xuống, cô liền nghiêng người về phía Thất gia.
Đầu tiên, anh dựa vào vai Thất gia.
Sau đó, cô nhận ra ở đó không quá thoải mái nên Mộ An An cúi xuống và nằm trực tiếp trên đùi người đó.
Cô vùi mặt vào lòng Thất gia, cảm nhận hơi ấm cơ thể của nhau qua chiếc quần vest.
Mộ An An cảm thấy thật ấm áp và thoải mái trong trạng thái mệt mỏi.
Buồi sáng sau cả một ca trực đêm, dựa vào anh cảm giác dễ chịu không thể tả.
Rất yên tâm.
Khi xe bắt đầu di chuyển chậm rãi, Tông Chính Ngự cúi đầu nhìn người cô gái nhỏ bé cuộn tròn nằm trên người mình như một con mèo con mệt mỏi, ánh mắt không khỏi dịu lại.
Anh đưa tay xoa đầu Mộ An An, “An An.”
Anh gọi rất nhẹ, cô bé nằm trong lòng anh uể oải thốt ra từ ‘ừm’ từ trong cổ họng.
“Ngồi dậy trước đi.” Thất gia nói: “Ăn chút gì đi.”
Bàn ăn cạnh Mộ An An mở, trên đó bày rất nhiều đồ án sáng.
Tất cả đều được phục vụ nóng hổi.
Nhưng Mộ An An không đế ý, cô rất lười biếng và không có cảm giác thèm àn chút nào.
Cô chỉ muốn dựa vào anh ấy như thế này.
“Ngoan nhé.” Anh dỗ dành cồ và đỡ cồ dậy.
Mộ An An giãy dụa, “Cháu không muốn, cháu muốn ngủ.”
Tông Chính Ngự đặt người vào lòng, Mộ An An dựa vào vai hắn, lười biếng mở mắt.
Lúc vừa tan ca, cô không cảm thấy gì cả.
Hiện tại vừa thả lỏng một chút, cồ cảm thấy thực sự mệt
mỏi.
Chưa kể đến việc án uống, cô còn lười vận động ngón tay nữa.
Thất gia cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, với tay lấy sữa đậu nành trên bàn, nhét ống hút vào rồi đưa lên miệng Mộ An An.
Mộ An An từ chối mở miệng.
“Ngoan ngoãn ần một chút đi.” Người đàn ông trầm giọng dỗ dành, “Ăn một chút được không?”
“Tiểu An An?”
“Cháu không mở miệng, chú hôn cháu?”
Mộ An An đang nhắm mắt lại, nhưng người đàn ông đột nhiên nói lời này vào tai cô, Mộ An An mở mắt ra vì kinh ngạc.
Cô bị sốc, chù yếu là vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng những lời như vậy sẽ phát ra từ miệng người đàn ông này.
Nhưng rồi cô nghĩ.
Không có gì là không thể.
Từ lúc người đàn ông này nói muốn theo đuổi cô, Mộ An An cảm thấy giống như một lần nữa cô quen biết người đàn ông này.
Mộ An An bị phân tâm khi Thất gia đưa ống hút, “Hút.”
Mộ An An gần như theo bản năng nhấp một ngụm, hương thơm đậm đà bùng nồ trong vị giác của cô, rất ngọt ngào.
Bụng cô đột nhiên cảm thấy ấm áp và dễ chịu.
Khi Thất gia đang cho cô ăn, anh vòng tay qua vai cô, để cho cô dựa xuống một lần nữa
Anh lấy những món án sáng khác trên bàn và từng chút một đút vào miệng Mộ An An.
“Cháu không muốn án.”
“Ngoan, án một chút đi.”
“Vừa rồi chú cũng nói vậy.” Mộ An An bắt mãn nói: “Chú đang lừa gạt trẻ con.”
“ừ, lừa gạt trẻ con.”
II IV
Thất gia đang dỗ trẻ con àn sáng.
La Sâm tập trung lái xe, thình thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu.
Chiếc ô tô màu đen đã bám theo một cách chậm rãi và không vội vã kề từ khi xe rời bệnh viện, không hề tăng tốc.
La Sâm không thể đoán được mục đích của người theo dõi.
Ngẩng đầu lên và nhìn vào gương chiếu hậu.
Cùng lúc đó, Thất gia đã ngước mắt lên, nhìn La Sâm một
cái rồi tiếp tục cúi đầu dỗ dành Mộ An An ăn bữa sáng.
Mộ An An mở mắt và dựa vào Thất gia.
Ánh mắt cô từ từ di chuyển đến gương chiếu hậu bên ngoài.
Cô đã thoáng nhìn thấy chiếc xe màu đen ngay từ khi bước vào.
Chì là trước đó cô không để ý và tưởng đó là một chiếc xe bình thường.
Nhưng lúc này cô liếc nhìn anh thì thấy chiếc xe vẫn đang bám theo phía sau.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!