Lọc Truyện

Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng - An Mạc Hạ


An Mạc Hạ bị khí thế lạnh lẽo của người đàn ông làm cho sợ giật mình, có thể cảm giác rõ được lửa giận của anh, anh dường như nổi giận rồi, hơn nữa còn cực kỳ giận. 

"Chu Dịch Phong, tôi thật sự không sao...", An Mạc Hạ mất tự nhiên né tránh ánh mắt của anh, không muốn cho anh biết chân tướng sự việc, một là vì thực sự không muốn anh lo lắng, hai là vì thực ra cô không muốn để anh thấy được mặt đê hèn này của mình. Cô bị ăn cái tát này là do cô cố ý khiến Bạch Tô Nghi đánh cô, nói cách khác, chuyện này là do cô tự rước lấy. 

Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ, mắt anh lóe sáng, anh cười khẩy, giọng điệu khó đoán: "Có phải có liên quan đến bạn trai cũ Giang Doãn Hâm của em không? Vậy thì có phải Bạch Tô Nghi đánh em không?" 

Phỏng đoán của người đàn ông hoàn toàn đúng, An Mạc Hạ trợn tròn mắt, cảm thấy không thể tin nổi, cô suýt nữa còn tưởng Chu Dịch Phong lén gắn camera giám sát hoặc thiết bị nghe lén lên người cô. 

"Sao anh biết...", An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong bằng ánh mắt nghi ngờ: "Chẳng nhẽ anh nhìn thấy sao?" 

An Mạc Hạ càng nói càng cảm thấy phỏng đoán của mình không sai, chẳng trách Chu Dịch Phong có thể đến nhanh như vậy, hơn nữa "tài xế gây sự" ban nãy liệu có phải do anh phái đến không? 

Quả nhiên Chu Dịch Phong mím môi, nói thật lòng: "Tôi nhìn thấy em và bạn trai cũ ôm ấp nhau, nhưng không nhìn thấy hết toàn bộ sự việc, bây giờ em có thể kể lại mọi việc được không?", nói xong, ánh mắt của anh lại không kìm được nhìn gò má trái được đánh kem che khuyết điểm, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng. 

"Mặt em rốt cuộc có phải bị Bạch Tô Nghi đánh không?" 

Chu Dịch Phong đã nói đến đây rồi, An Mạc Hạ cũng không thể giấu nữa, đành thành thật kể lại mọi chuyện xảy ra ban nãy, cuối cùng, cô còn cẩn thận nhìn anh, mím môi hỏi: "Anh có cảm thấy tôi đê tiện quá không?" 

Trước đây, An Mạc Hạ chưa từng lo lắng người ta sẽ nghĩ gì về mình, cho dù là Giang Doãn Hâm cô cũng chẳng hề quan tâm, nhưng với Chu Dịch Phong, cô thật sự không muốn để anh biết được chân tướng sự việc, rồi dùng ánh mắt khác nhìn cô. 

Có điều Chu Dịch Phong nghe xong chân tướng, vẻ mặt hiện lên vẻ bất ngờ, trong mắt anh không hề có chút khó chịu ghét bỏ nào, ngược lại là nụ cười mỉm, khóe miệng khẽ nhếch lên, kèm theo chút hí hửng. 

"An Mạc Hạ, tôi có thể nói cách làm của em ngu ngốc quá không? Khổ nhục kế? Thế mà em cũng nghĩ ra được!", anh trầm giọng nói, mặc dù giọng điệu hơi chỉ trích nhưng vẫn vô cùng dễ nghe: "Đối phó với loại người như thế cần gì phải làm bản thân bị thương, em không thấy đau à?" 

An Mạc Hạ sững sờ trước lời Chu Dịch Phong nói, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp, người đàn ông này không khinh thường cô, ngược lại cảm thấy đau lòng cho cô, phần nào đó trong tim cô dường như đã tan chảy. 

Lúc này An Mạc Hạ mà còn không tin Chu Dịch Phong thật sự đối xử thật lòng với cô thì chắc cô mù rồi. 

"Lúc đó tôi không nghĩ quá nhiều, sau khi chat video với Bạch Tô Nghi xong liền nổi giận", An Mạc Hạ không biết mình giải thích cách làm với Chu Dịch Phong làm gì, cứ bất giác nói ra thôi. 

Chu Dịch Phong mỉm cười, không nói gì, nhưng dịu dàng nâng cằm cô lên, để nửa bên mặt bị ăn tát của cô hướng về phía mình, anh khẽ nói: "Mặt có đau không?" 

An Mạc Hạ lắc đầu: "Vẫn ổn, lúc đó hơi nóng rát, bây giờ không có cảm giác gì nhiều", lúc đó đau nhất là khi cô đứng bên Giang Doãn Hâm, Giang Doãn Hâm mặc dù cảm thấy bất bình thay cho cô, nhưng không đem lại cảm giác quan tâm như Chu Dịch Phong. 

An Mạc Hạ không kìm được cười gượng, tại sao cô lại so sánh như vậy? 

"Yên tâm, tôi sẽ giúp em báo thù này", ánh mắt Chu Dịch Phong híp lại, lơ đễnh nói. 

Có lẽ vì giọng điệu của anh quá tùy hứng, hoặc có thể vì giọng anh quá thấp, nói chung An Mạc Hạ cứ cảm thấy câu này nhẹ như gió thổi bên tai, khi cô hoàn hồn, Chu Dịch Phong đã kéo cô đến chiếc Porsche màu đen ở bãi đậu xe rồi. 

"Mạc Hạ, tài xế lái xe qua rồi, bây giờ chúng ta đến nhà hàng trên nước đi". 

... 

Khi đến nhà hàng trên nước, sắc trời đã chuyển tối, nhà hàng vẫn giống như lần đầu An Mạc Hạ đến, nổi trên mặt hồ xanh thẳm. 

Con thuyền trôi lênh đênh theo gió, sóng nước dập dìu, mỗi chiếc bàn đều được đặt những ngọn nến chập chờn, ánh lửa nhún nhảy khiến người ta mê đắm. 

Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong ngồi trên chiếc thuyền nhỏ chuyên dụng đi vào trước bàn ăn ở giữa hồ, trùng hợp là, đây chính là chiếc bàn mà lần trước Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ ngồi với nhau, chẳng quan lần trước chưa ăn đã "chia tay trong bực bội” rồi. 

"Chu Dịch Phong, anh muốn ăn gì thì cứ gọi đi, hôm nay không cần khách khí với tôi", vừa ngồi xuống, An Mạc Hạ liền cầm thực đơn lên, hào sảng nói. 

Chu Dịch Phong ngẩng đầu nhìn An Mạc Hạ một cái, hôm nay cô ăn mặc quá đẹp, cô mặc một chiếc váy màu trắng hở vai quấn hút, tôn lên vóc người của cô, lớp trang điểm trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất tinh xảo, chẳng qua lớp phấn hơi dày, có lẽ để che đi năm đầu ngón tay trên mặt, có điều nó chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, hơn nữa ánh nến chập chờn càng làm nổi bật nụ cười rạng rỡ của cô, khiến cả người cô như bừng sáng lấp lánh. 

Mắt Chu Dịch Phong sáng rực lên, trong lòng như bị ai đó khoét ra, anh khó khăn lắm mới đè trái tim rạo rực của mình xuống, mỉm cười nịnh nọt nói: "Hiếm lắm mới thấy em hào phòng một lần, thế nên tôi không khách khí nữa nhé", vừa nói anh vừa gọi nhân viên phục vụ đến, gọi mấy món đặc trưng của nhà hàng. 

Nhưng An Mạc Hạ ngồi bên bị lời Chu Dịch Phong nói làm cho đỏ mặt, hiếm lắm mới thấy cô hào phóng một lần? Nói thế khác gì bình thường cô rất keo kiệt đâu! 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!