Lọc Truyện

Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng - An Mạc Hạ


Cùng Chu Dịch Phong ăn tối xong, quay về nhà đã là gần chín giờ rồi. 

An Mạc Hạ thấy cánh tay của Chu Dịch Phong hành động vẫn có chút khó khăn, lo lắng hỏi: “Anh vừa ra viện, nếu không có việc gì thì nghỉ sớm đi. Hôm nay tôi có hơi mệt, cũng cần phải đi nghỉ sớm”. 

Chu Dịch Phong hờ hững nhún vai, ánh mắt nhìn An Mạc Hạ mang theo ý cười: “Biết rồi”. 

Nhưng mặc dù Chu Dịch Phong nói như vậy, cơ thể của anh vẫn ngồi bất động trên sofa, mỗi lần An Mạc Hạ đi ngang qua phòng khách cứ luôn cảm thấy hai ánh mắt nóng bỏng đang đổ dồn vào người mình. 

Lần thứ ba đi qua sofa, An Mạc Hạ cuối cùng không nhịn được nữa liền hỏi: “Chu Dịch Phong, sao anh không về phòng nghỉ đi?” 

Chu Dịch Phong dường như đang chờ câu nói này của An Mạ Hạ, trong đôi mắt sáng liền hiện lên chút ranh mãnh. 

“Mạc Hạ, cô biết cánh tay của tôi không tiện cử động đúng không?”, Chu Dịch Phong giả bộ khó khăn hỏi. 

An Mạc Hạ không chút nghi ngờ gật đầu, nhưng ngay sau đó trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, anh hỏi cô như vậy để làm gì? Không phải cánh tay của Chu Dịch Phong lại bị sao rồi chứ? 

Nghĩ đến đây, ánh mắt quan tâm của An Mạc Hạ lập tức đặt lên cánh tay của Chu Dịch Phong. 

Chu Dịch Phong biết An Mạc Hạ hiểu nhầm ý mình, ho khẽ hai tiếng rồi nói tiếp: “Là như này, buổi tối tôi cần người chăm sóc, ví dụ nhưng bưng trà rót nước kiểu đấy, một mình ở trong phòng có chút bất tiện”. 

“Ồ, đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất”, nghe thấy Chu Dịch Phong nói như vậy, An Mạc Hạ lập tức nhận ra, vội gật đầu: “Vậy buổi tối nếu anh khát nước thì cứ gọi tôi, tôi rót nước cho anh. Bây giờ tôi xuống bếp đun chút nước nóng, phòng khi cần”, nói xong, An Mạc Hạ liền xoay người đi vào trong phòng bếp. 

Nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị Chu Dịch Phong gọi lại. 

“Em không thấy cách giải quyết của mình có hơi phiền phức sao?”, Chu Dịch Phong kiên nhẫn hỏi. 

“Không phiền phức, chăm sóc người bệnh thì nên như vậy, buổi tối vất vả một chút cũng là nên làm mà. Đến lúc đó anh cứ gọi tôi là được”, An Mạc Hạ rõ ràng là không thể hiểu được ý của Chu Dịch Phong, vẫn hồn nhiên nói. 

“Nhưng tôi thấy rất phiền phức”, Chu Dịch Phong cảm thấy An Mạc Hạ này có lúc rất thông minh, nhưng có lúc lại ngốc nghếch một cách khó hiểu. 

Anh thở dài một hơi, quyết định không vòng vo với An Mạc Hạ, trực tiếp đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt An Mạc Hạ, nói: “Tôi nghĩ cách giải quyết tốt nhất là tối nay tôi và em ở chung một phòng, như vậy nếu tôi có yêu cầu gì thì cũng không cần phải đi ra ngoài gọi em”. 

Chu Dịch Phong hơi cúi đầu xuống, từ góc độ của An Mạc Hạ, vừa đúng có thể nhìn thấy chiếc cằm sắc sảo của người đàn ông, nước da trắng, những đường nét say đắm lòng người. 

An Mạc Hạ lắc đầu, những lời đang định nói lập tức bị nuốt lại vào trong, không thể nói ra được nữa. 

Mãi cho đến khi giọng nói như tiếng đàn cello của người đàn ông vang lên, ý thức của An Mạc Hạ mới được kéo lại từ trong mớ hỗn độn. 

“Em nói xem có phải không, Mạc Hạ”, khóe miệng Chu Dịch Phong khẽ nhếch lên, nhìn cô gái nhỏ đang ngây người ra phía trước, lông mày cong lại. 

Khuôn mặt trắng bóc của An Mạc Hạ lập tức ửng hồng, có chút khó xử nói: “À, mặc dù anh nói không sai, nhưng như vậy không hay lắm thì phải”. 

“Có gì mà không hay chứ, nếu như bây giờ tôi ở trong bệnh viện, em ở lại chăm sóc tôi thì chẳng phải cũng ở chung một phòng sao”. 

Chu Dịch Phong nói rất có lý, An Mạc Hạ không thể phản bác được, nhưng dù sao bệnh viện cũng là chỗ công cộng, còn ở nhà là một nơi rất riêng tư… 

An Mạc Hạ do dự một chút, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt trong veo của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, vì vậy không lảng tránh nữa liền gật đầu. 

Thấy An Mạc Hạ đồng ý yêu cầu của mình, Chu Dịch Phong thoải mái vươn vai một cái, sau đó xoay người đi về phía cầu thang tầng hai, không quên hỏi người phụ nữ đang đứng sau anh một câu: “Vậy thì dùng phòng của tôi hay phòng của em?” 

Đây rõ ràng là một câu hỏi bình thường nhưng lại khiến khuôn mặt vốn đã đỏ của An Mạc Hạ càng thêm đỏ, cô mở miệng định lên tiếng, người đàn ông ở đó lại tự mình đưa ra đáp án: “Hay là dùng phòng em đi, giường của em to, thoải mái hơn”, nói xong, Chu Dịch Phong nhanh chóng biến mất ở cuối cầu thang. 

Nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất, An Mạc Hạ có chút hối hận vì quyết định vừa rồi của mình, người đàn ông này có chỗ nào giống bệnh nhân chứ? Anh thực sự cần người chăm sóc vào ban đêm sao? 

Hơn nữa… 

Anh lại còn quan tâm chuyện phòng nào có giường to hơn, nằm thoải mái hơn sao? 

Nhưng lời đã nói ra rồi, An Mạc Hạ chỉ đành hít sâu cam chịu, cùng lắm thì một đêm không ngủ là được, tránh người nào đó có ý đồ xấu xa. 

An Mạc Hạ tắm rửa xong, vừa vào phòng liền nhìn thấy Chu Dịch Phong đang nằm tựa đầu trên chiếc giường lớn của mình, lúc này Chu Dịch Phong đã thay một bộ quần áo lụa tơ tằm kẻ sọc màu xanh lam rộng rãi, hai cúc đầu tiên không đóng, hờ hững để lộ ra vòng ngực rắn chắc của người đàn ông, dưới ánh đèn ngủ màu vàng mờ ảo, mang theo sự quyến rũ mê người. 

An Mạc Hạ - người luôn tự hào rằng bản thân không phải là một người mê trai nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ‘tuyệt vời’ này vẫn không kìm được mà nuốt nước bọt, sống mũi nóng như lửa đốt. 

An Mạc Hạ há hốc mồm ngạc nhiên, không phải chứ! Chẳng lẽ cô lại chảy máu mũi vì nhìn thấy trai đẹp sao? 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!