Lọc Truyện

Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng - An Mạc Hạ

Lý An Kiệt co người ngồi dưới đất không tin nổi nhìn Chu Dịch Phong: "Ban nãy mày nói gì?" 

Chu Dịch Phong lại nói lại: "Tao nói chẳng lẽ mày thấy lúc trước mình đền bù chưa đủ tiền nên đến mạng cũng không cần sao?", miệng anh nở nụ cười độc ác, đáy mắt lạnh như băng, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy như rơi xuống hầm băng. 

Ngay cả Lý An Kiệt trước giờ chưa từng coi Chu Dịch Phong ra gì cũng khiếp sợ, cơ thể bất giác run rẩy, sau khi phản ứng lại, anh ta to mồm mắng lớn: "Chu Dịch Phong, hóa ra là do mày làm". 

Nói xong, Lý An Kiệt đột nhiên đứng dậy, thử tấn công Chu Dịch Phong, nhưng khi anh ta vừa lại gần Chu Dịch Phong, đã bị anh đạp một cước, tiếng động nặng nề lại vang lên, Lý An Kiệt đau đớn co người dưới đất, mãi mà không nói được câu nào. 

"Lý An Kiệt, mày thực sự nghĩ tao không dám làm gì mày sao?", Chu Dịch Phong vừa nói, vừa đi đến trước Lý An Kiệt đang đau đớn, đứng từ trên cao nhìn xuống: "Hôm nay hai cước này của tao chỉ là để cảnh cáo mày, nếu như mày còn có ý đồ bất chính gì với vợ tao, tao nhất định sẽ lấy mạng mày". 

Nói xong, Chu Dịch Phong cong lưng áp sát Lý An Kiệt, ánh mắt sắc bén như dao, lạnh lùng nhìn Lý An Kiệt: "Chu Dịch Phong tao mặc dù không được nhà họ Chu yêu quý, nhưng tao tin, để xử lý một thằng công tử bột ăn bám nhà họ Xa như mày cũng không phải vấn đề lớn". 

Lý An Kiệt nằm dưới đất nghe thấy vậy, cơ thể không khỏi run lên, anh ta hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt: "Chu Dịch Phong... mày... mày... mày dám!" 

Chu Dịch Phong ưỡn thẳng lưng, nhún vai: "Mày xem tao có dám không?" 

Vừa dứt lời, anh không quan tâm đến Lý An Kiệt đang nằm dưới đất nữa mà đi thẳng đến trước mặt An Mạc Hạ, cởi áo khoác bộ âu phục của mình ra, khoác lên vai cô, sau đó ôm An Mạc Hạ còn đang run rẩy vào ngực, sự độc ác trong mắt dần biến thành vẻ dịu dàng. 

"An Mạc Hạ, không sao, đừng sợ, bây giờ tôi đưa cô về nhà". 

Chu Dịch Phong không đưa An Mạc Hạ quay lại đại sảnh tổ chức tiệc, mà đi thẳng từ vườn hoa ra bãi đậu xe. 

Dọc đường đi, An Mạc Hạ tựa vào vai Chu Dịch Phong, nỗi sợ ban nãy mãi không biến mất, cô chỉ có thể tựa vào người đàn ông này mới có thể cảm thấy yên tâm đôi chút. 

Mà Chu Dịch Phong cũng để An Mạc Hạ dựa vào, tròng mắt đen gợi sóng li ti. 

Nếu không phải hôm nay anh đưa cô đến buổi tiệc vớ vẩn này thì chuyện ban nãy sẽ không xảy ra. 

Chu Dịch Phong thầm mắng mình một câu, sau này anh còn đầy cơ hội để giới thiệu An Mạc Hạ với người khác, cần gì phải nóng vội như vậy chứ? 

Ban nãy nếu không vì anh nhạy bén, phát hiện ra đám người này đang cố ý vây lấy mình, thì chắc anh không thể phát hiện ra sợi dây chuyền rơi ở cửa sau của An Mạc Hạ, cũng không đi đến vườn hoa của khách sạn, càng không thể phát hiện ra Lý An Kiệt có ý đồ bất chính với An Mạc Hạ. 

Nếu như anh không kịp thời phát hiện ra, hậu quả đúng không thể tưởng tượng. 

Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong không kìm được cảm thấy lo lắng, anh nghiêng đầu nhìn An Mạc Hạ đang dựa vào mình, vòng tay ôm cô càng chặt thêm mấy phần. 

Nếu như nói lúc trước tình cảm của anh với cô khá mơ hồ, thì bây giờ anh đã hiểu ra tất cả, anh không thể từ bỏ người phụ nữ này, mất cô, anh sẽ phát điên. 

Anh chưa từng để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào, đến bây giờ anh chỉ có mình cô, An Mạc Hạ. 

Chu Dịch Phong cẩn thận đỡ An Mạc Hạ vào ghế phó lái, sau đó dịu dàng thắt đai an toàn cho cô, rồi mới dẫm chân ga, lao vút về nhà. 

Đến khi ánh đèn ấm áp của căn phòng chiếu lên người, An Mạc Hạ mới hoàn hồn lại, nhìn Chu Dịch Phong đang ngồi bên cạnh mình: "Chu Dịch Phong, tôi không sao, ngủ một giấc là ổn thôi, anh không cần phải ngồi đây với tôi đâu, anh quay về ngủ đi". 

Chu Dịch Phong nhìn người phụ nữ yếu ớt nằm trên giường, không chắc chắn nói: "Thật là không sao chứ?" 

Để khiến Chu Dịch Phong tin tưởng mình thật sự không sao, An Mạc Hạ cố nở nụ cười xán lạn: "Tôi thật sự không sao mà". 

Chu Dịch Phong nhìn cô thêm vài giây, sau đó mới đứng dậy, đi ra cửa phòng, vừa định đi ra liền nghe thấy tiếng cô ngăn anh lại. 

"Sao vậy?", Chu Dịch Phong quay người, nhíu mày hỏi. 

An Mạc Hạ do dự một lúc rồi mới nói: "Hôm nay, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi". 

Nghe thấy vậy Chu Dịch Phong liền mỉm cười. 

Anh cười không phải vì An Mạc Hạ khen mình, mà cảm thấy quá nực cười, mình là chồng cô, cứu vợ mình chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Cần gì phải nói cảm ơn chứ? 

Có điều kệ đi vậy, anh cũng không cần tranh luận cái này với cô làm gì, mình tự biết là được, sau này tìm cơ hội thích hợp nói với cô sau, bây giờ anh không muốn chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa với cô nữa. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!