Lọc Truyện

Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng - An Mạc Hạ


An Mạc Hạ cảm thấy lần này bị lỗ to rồi, cô muốn làm người tốt mà cuối cùng bản thân lại tiền mất tật mang, phải biết là hiện giờ cô đang thất nghiệp, còn nợ Chu Dịch Phong một khoản tiền lớn nữa, sao tên đàn ông này lại nhẫn tâm vậy chứ. 

An Mạc Hạ chớp chớp mắt nhìn Chu Dịch Phong bằng ánh mắt tội nghiệp: "Được, tôi mời cũng được, nhưng phải xác nhận một chuyện trước đã". 

"Nói đi", nhìn dáng vẻ của An Mạc Hạ, tâm trạng Chu Dịch Phong tốt lên nhiều, ai bảo vừa rồi cô không nể mặt anh. 

"Chỉ cần ăn no là được, đúng không?" 

Chu Dịch Phong gật đầu, không hề hiểu được ý đồ của câu hỏi này. 

An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm. He he, đây là anh nói đấy nhé. 

Do đó, hai mươi phút sau, An Mạc Hạ dẫn Chu Dịch Phong đến một quán ăn ven đường. 

Chu Dịch Phong ngồi trên ghế nhựa với sắc mặt tối thui, anh mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm đắt đỏ, chiếc quần âu kẻ sọc đặt may thủ công, chân đi một đôi dày da số lượng có hạn do chính tay nhà thiết kế người Ý Cristoforo làm ra, dáng vẻ hoàn toàn không ăn khớp với quán ăn tồi tàn bên đường thế này. 

Ngoài trang phục trên người, thì khuôn mặt đẹp trai quá mức cho phép của anh cũng có vẻ không hòa hợp với những người xung quanh. 

Vì thế những vị khách xung quanh, cả nam lẫn nữ đều lần lượt đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Chu Dịch Phong. 

An Mạc Hạ cố gắng nhịn cười, đưa một tờ menu hơi cũ nát cho Chu Dịch Phong: "Đừng coi thường vẻ ngoài tồi tàn của nó, món ăn ở đây thật sự rất ngon, đây nhìn xem muốn ăn món gì, cứ gọi tự nhiên, tôi mời được". 

Chu Dịch Phong nhìn tờ menu An Mạc Hạ đưa đến, đôi lông mày nhíu chặt lại, anh ngần này tuổi rồi chưa từng đi ăn ở mấy quán ven đường thế này bao giờ, cộng thêm đủ loại ánh mắt xung quanh, nếu là bình thường, đừng nói là đến đây ăn, ngay cả liếc anh cũng sẽ không liếc một cái. 

An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong không nhúc nhích hồi lâu, đùa giỡn nói: "Sao vậy, chẳng phải vừa rồi cậu chủ Chu nói ăn no là được à, sao giờ lại ghét bỏ?" 

Chu Dịch Phong nhìn vẻ mắt đắc ý của An Mạc Hạ, khóe miệng khẽ nhếch lên. Người phụ nữ này rõ ràng đang cố ý, cô nghĩ anh không dám ăn ở đây chắc? 

Được, anh sẽ không để cô được như ý nguyện. 

Do đó, Chu Dịch Phong từ tốn cầm lấy tấm menu, chỉ lướt qua một lượt rồi ném xuống bàn. 

"Cô nói đồ ở đây rất ngon, vậy thì đặt mỗi món một suất đi". 

Lời vừa dứt, An Mạc Hạ há hốc mồm ngạc nhiên, hoàn toàn không thể ngờ Chu Dịch Phong lại nói như vậy. 

Cô đã nghèo lắm rồi, đừng tàn nhẫn với cô như vậy! 

"Sao, vừa rồi An tiểu thư bảo tôi gọi thoải mái mà, giờ lại không vui à?", Chu Dịch Phong ăn miếng trả miếng, học theo cách An Mạc Hạ trêu chọc anh ban nãy. 

An Mạc Hạ cắn môi, quả nhiên Chu Dịch Phong là một con hồ ly gian xảo, còn cô chỉ là một con thỏ trắng ngây thơ, không thể đấu lại được. 

Vì thế, An Mạc Hạ chỉ có thể cắn răng gọi tất cả các món, may mà đây chỉ là quán ăn ven đường không có nhiều món, mang tất cả lên vừa đủ một bàn. 

Sau khi món ăn đã lên đủ, An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong lần nữa trở thành tâm điểm của mọi người. 

Oa, không ngờ một soái ca trông có vẻ giàu sang và một mĩ nữ mảnh mai lại có thể ăn nhiều như vậy! 

An Mạc Hạ nhìn bàn ăn đầy ắp trước mặt mà lòng đau như cắt, mặc dù thức ăn ở đây không đắt, nhưng cả một bàn như vậy cũng tiêu tốn của cô trên nghìn tệ. 

Chu Dịch Phong cái tên lừa đảo này! 

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ không nể nang nhìn Chu Dịch Phong bằng ánh mắt hình viên đạn: "Cậu chủ Chu, ăn nhiều vào, đừng để bản thân ăn no dửng mỡ". 

Đôi mắt xinh đẹp của Chu Dịch Phong đầy ắp ý cười, thong dong cầm đũa lên nếm thử một món trước mặt, động tác nho nhã giống như đang ăn trong nhà hàng cao cấp chứ không phải quán ăn ven đường, khiến khách hàng xung quanh trong phút chốc xuất hiện ảo giác bản thân đang ăn trong nhà hàng Tây cao cấp. 

An Mạc Hạ cũng yên lặng nhìn chằm chằm động tác của anh, cơn giận trong mắt cũng dần dần với bớt, thay vào đó là sự thất thần mà chính cô cũng không hề hay biết. 

Nói thật, Chu Dịch Phong rất đẹp trai, có thế nói là đẹp không tì vết, đẹp 360 độ không góc chết, cộng thêm khí chất cao quý trời sinh và hào quang mạnh mẽ đủ để mê hoặc vô số phụ nữ. 

"Nhìn tôi là đủ no à?", Chu Dịch Phong ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt ngây dại của An Mạc Hạ đang nhìn mình, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười vui vẻ, sau đó gắp mấy món anh cho là tạm được vào bát An Mạc Hạ: "Mấy món này cũng được, mặc dù tay nghề thái cắt thô sơ, trang trí bày biện cũng không có gì để nói, nhưng mùi vị rất ngon". 

Nghe thấy lời Chu Dịch Phong nói, An Mạc Hạ lập tức hoàn hồn, hai má khẽ ửng đỏ. Mất mặt quá, cô thế mà lại nhìn Chu Dịch Phong đến ngây người. 

An Mạc Hạ chột dạ ho khan vài tiếng, sau đó cúi đầu điên cuồng ăn thức ăn trong bát để lấp liếm. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!