Lọc Truyện

Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Tài Bất Lương - Diệp Manh Y

Thực ra lúc này cô vẫn chx về hẳn, tại vì ánh mắt cô đập vào một quá trà chanh mới mở, với lại có rất nhiều nguời xếp hàng nên chắc là nuớc ở đây rất ngon.

Nhìn ánh mắt kia của sếp, Ôn Phạm khẽ lắc đầu thở dài quên gì thì quên nhưng vẫn ko quên đc uống trà chanh.

Ôn Phạm dừng xe lại nói

" Sếp à, cô ngồi im đây nhá. Tôi đi xếp hàng mua cho cô "

" Được, được "

Manh Y phấn khích gật đầu, Ôn Phàm cũng ko chậm chạp chạy tới xếp hàng cho cô. Ánh mắt cô đang ko ngừng chuyển động vì từng người, từng người đang kéo nhau rời đi. Chỉ còn 3 nguời nữa thôi.

Đến khi tới luợt Ôn Phạm thì

" đã hết trà chanh! Xin thông cảm "

Ựa, Ôn Phạm khuân mặt có lỗi tới gần xe nàng, nàng mở cửa kính xe hỏi

" Có chuyện gì thế? "

" Hết trà chanh rồi thưa sếp "

Đùng đùng đoàng đoàng như tiếng sét bên tai, tâm trạng cô trở nên cực kỳ não nề, cô chỉ um một tiếng, Ôn Phạm cũng lên xe đưa cô trở về nhà.

Trc cổng nhà cô có một cái xe đen đã đậu trc cách cổng khoảng 10m gì đó. Hoa Triệt ngồi im lặng trong xe, thấy xe nàng trở về hắn thầm nghĩ

" Chắc là đi đâu đó về "

Nàng buớc xuống xe khuân mặt ủ rũ, chán chuờng mở cổng nhà. Hắn nhìn rõ, rất rõ là đằng khác

" Ai làm nàng tổn thương à? "

Nghĩ vậy hằn liền dùng thiết bị liên lạc bằng cái hoa tai đang đeo trên tai hắn

" Lam Bạch! Báo cáo tình hình của Y Y "

Lam Bạch cũng có một thiết bị thu nhỏ đeo ở bên tai nói

" Vừa nãy thiếu phu nhân nhờ Ôn Phạm đi mua trà chanh, nhưng hình như tiệm ở đấy bán hết nên cô ấy mở trở nên ủ rũ như vậy... "

" Bảo vệ em ấy cho kỹ "

Hắn ra lệnh rồi nổ máy rời đi, giờ hắn mới chính thức xác nhận nàng thik uống trà chanh. Khi vào phòng lm việc của nàng hắn thấy một cố trà chanh uống dở, vào phòng khách nhà nàng cũng thấy một cốc trà chanh, mở tủ lạnh của nàng cũng thấy vài cốc trà chanh.

Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ nàng thik uống trà chanh? Và bây giờ hắn có thể xác thực đúng rồi! Nàng thik uống nó!

Hắn đi khắp các cửa hàng uống thử từng cốc, xem ở đâu bán ngon nhất rồi mua cho nàng. Đi tới hơn 10 quán bán trà chanh, đi hết cả con phố hắn mới tìm đc 1 nới bán uống khá ngon.

Hắn nhớ địa chỉ cửa hàng này rồi mua vài cốc về cho nàng. Khi xe dừng trc cổng, hắn nghĩ lm sao để bắt chuyện với nàng đây.

Thôi khỏi nghĩ, dùng cách cực đoan nhất, ném giấy chứng nhận kết hôn với nàng vào mặt nàng . Ko tin thì cũng phải tin.

Tay cầm một túi cốc trà chanh, tay kia cầm giấy chứng nhận kết hôn ấn chuông cửa nhà nàng.

Một thân hình nhỏ bé mặc váy ngủ màu trắng chạy ra. Hắn thầm nghĩ

" Mới mấy 7h giờ mà nàng đã ngủ rồi sao? "

Và hắn bất chợt nhớ tới chứng lười ăn của nàng.

Nàng ra mở cửa liền nhận ngay ra hắn, cái vị tiên sinh điên điên nắm tay nàng trg bệnh viện đây mà.

Hắn cũng ko thèm nhìn ánh mắt nghi họăc của nàng, trực tiếp đi vào nhà. Đúng như hắn đoán, tối nay nàng ko có ăn cơm.

Hắn cố gắng đè nén cơn tức giận, sợ làm dọa nàng mất. Nhưng Manh Y vừa đi vào liền nhìn ra cái vị tiên sinh này đang tức giận.

" Anh là chồng em " - Một câu đơn giản khẳng định mối quan hệ của hai nguời, Manh Y càng nghĩ tên này càng điên rồi. Cho đến khi hắn đưa giấy chứng nhận kết hôn cho nàng xem.

Lúc này nàng mới há hốc mồm, sao có thể. Chồng cô là Nam Cung Hoa Triệt???

Thanh Hải chỉ nói với cô là cô bị tai nạn giao thông , đầu óc bị ảnh huởng nên có nhiều chuyện cô quên đi mất. Chẳng lẽ cô quên mình đã có chồng?

Cô liền gọi điênn thoại cho Ôn Phàm xác nhận mk đúng là hoa đã có chủ. Gọi cho Tiêu An, cũng xác nhận mk đã có chồng. Gọi cho Dĩ Mục, Thanh Hải cả hai người đều xác nhận cô đã có chồng tên là Nam Cung Hoa Triệt.

Nhìn giấy chứng nhận, nhìn bị tiên sinh mà ai cũng nói là chồng nàng

" Thật sao?"

" Từ trc tới nay anh chx bao giờ nói dối em "

Sau đó , hắn đặt bich nuớc trà chanh xuống tới ôm nàng nói

" Anh xin lỗi. Lại lần nữa anh ki bảo vệ tốt cho em"

Lại lần nữa? Cái quái quỷ gì vậy? Hịên tại đầu óc cô rất mơ hồ, có chút đau nữa. Hắn xoa xoa vùng thái duơng rồi liền tay bế nàng , hai chân nàng quấn quang hông hắn, hai tay nàng vòng qua cổ hắn.

Hiện tại hắn chỉ muốn nàng trg tầm tay của hắn, để hắn bảo vệ nàng. Hắn bế nàng đi nấu cơm, nàng cũng ko phản đổi vì đây là chồng nàng, thật ảo ma Canada.

" Ngày trc em cũng thuờng xuyên biếng ăn, lúc đó anh phải rèn em một hồi lâu, em mới chịu ăn. "

" Lúc trc, công ty em gặp khó khăn, anh là người giúp em "

" Mấy ngày trc em gặp truy sát trên biển, vô tình gặp anh, anh đã cứu em"

" Tối hôm trc khi em gặp tai nạn, em đã hét lên " Em nguyện ý " ở bên anh! "

Gì vậy? Từng dòng, từng dòng ký ức nào đó Tuân trào chảy trong đầu óc nàng. Nàng ôm đầu đau nhăn mặt.

" Em đã chủ động hôn anh ngay trc mặt đám ngũ Bạch, Mặc Nhiên. Em thật thùân khiết, đáng yêu. Khiến dục vọng trong anh chỉ múôn nhốt em vào lồng kính, chỉ mình anh đc nhìn thấy em. Cô vợ của anh "

Nhớ rồi, nàng nhớ rồi, nhưng đầu vẫn đau quá. Gì đây? Nuớc mắt nàng rơi?

Chuyện gì vậy? Nàng biết mk ₫ã nhớ lại rồi, nhưng con tim thực đau nhói vì nàng đã quên đi ánh duơng của cuộc đời mình. Lúc sáng còn nói " cút " với hắn. Hắn có đau ko?

Chắc đau lắm, vì nàng cũng đau mà. Rất nhói.

Nuớc mắt ko kìm chế đc mà vẫn rơi , lúc này Hoa Triệt mới để ý, hắn đặt nàng lên bàn ăn tay gạt bỏ những giọt nuớc mắt ôn nhu, lo lắng hỏi

" Em sao vậy? "

Nghe vậy, nàng càng khóc dữ dội hơn, hắn lúng túng ôm đầu, đê nàng úp mặt vào ngực mình. Vẫn câu nói đó

" Ngoan ngoan, cứ rúc vào ngực anh nếu cần "

Lam Bạch và Hoàng Bạch đã rời đi ăn tối rồi, bây giờ có lão đại ở đây nên sự an toàn của chị dâu cũng tuơng đối an toàn.

Nàng gạt bỏ nuớc mắt, ngước mặt lên nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng. Nàng liền bật cười, rồi ruớn ngừơi lên hôn hắn cuồng nhiệt. Hắn cũng đáp trả, và trg nội tâm hắn đang gào thét : nàng đã nhớ ra rồi ư?

Hôn xong, nàng nghỉ vài phút rồi lại hôn tiếp. Đúng vậy nàng múôn hôn lên bờ môi ấp áp, mật ngọt kia. Nàng ko múôn rời môi hắn, hắn cũng ko múôn rời môi nàng. Nàng chỉ múôn hôn hắn như này mãi thôi.

Mãi quấn quýt bên nhau, như hai cái lưỡi đang từng đợt xoa xuýt, quấn lấy nhau ko rời.

Cuông nhiệt rồi giờ đến thở dốc, bả vai nàng run run , vết thương kia vẫn còn đau nhức, hai tay nàng áp sát ngực hắn, hông đặt trên bàn cúi đầu vào ngực hắn. Hắn cởi áo nàng kiểm tra vết đạn bắn, nửa trên chỉ có ao ngực và những mảnh băng quấn quanh bả vai.

Hắn hôn vào cổ nàng, gặm nhấm cổ một lúc rồi nói

" Anh thề sẽ ko bao giờ để em bị thuơng nữa !! "

" Vâng "

Sau rồi hắn cũng mặc lại áo cho nàng, rồi đi nấu ăn. Lúc này nàng mới để ý bịch trắng trắng kia, nàng mở ra.

Ôi, mắt nàng sáng như đèn pha cất giọng hỏi

" Đống này là của em hả? "

Hắn ko nhìn cũng biết nàng đang hỏi đống cốc trà chanh

" Ừm, anh mua cho em đấy "

Nàng vui suớng, chạy tới ôm lấy hắn từ đằng sau, rồi lại chạy về đống nuớc trà chanh , đâm ống hút uống. Hắn bật cười, và ko cần nói cũng biết hắn và nàng đang hạnh phúc đến nhường nào.

" A! "

Nàng khẽ rên rỉ, hắn quay đầu khuân mặt lo lắng chạy tới nàng

" Sao vậy? "

" Lưng em tự nhiên nhức "

Ko cần nghĩ nhiều hắn liền vạch áo nàng ra xem, lưng nàng đã tím ngắt, hắn thử chạm nhẹ nàng lại kêu

" Á! Đau"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!