Lọc Truyện

Cô Vợ Mưu Mô Của Khuất Tổng - Chu Diệp Vân

Vừa về đến chung cư thì Chu Diệp Vân đã thấy Đàm Tuấn đợi mình . Cô thật không biết phải đối xử với anh như thế nào cho phải .


" Diệp Vân ? "


" Có việc gì sao? "


" Có việc gì mới được tìm em sao? "


" À không "


" Cho anh lên nhà một chút được không ?"


" Được "



Chu Diệp Vân và Đàm Tuấn đi lên chung cư của cô , anh ngồi xuống sofa mà nhìn xung quanh nhà , nơi đây là chung cư cao cấp còn được trang trí rất đẹp mắt .


" Nhà em đẹp thật đó "


" Anh uống nước đi " cô đặt ly nước xuống


" Cảm ơn em . Diệp Vân à , em làm ở Khuất thị thế nào rồi ? Công việc vẫn tốt chứ ?"


" Rất tốt "


" Em thấy anh phiền lắm sao? "


" Không có , anh đừng hiểu lầm "


" Diệp Vân ? Anh thật sự rất thích em , đây không phải là lần đầu tiên anh nói với em phải không? "


" Đàm Tuấn à em xin lỗi , em không có tình cảm với anh . Với lại bây giờ em cũng đã có người mình thích rồi " Chu Diệp Vân thẳng thắng nói .


" Là ai ? Tại sao em lại không thích anh ? Anh có điểm nào không phù hợp với em chứ ? "


" Là Khuất Trác Hiên , em thích anh ấy . "


Chu Diệp Vân nói như vậy để cho Đàm Tuấn bỏ cuộc , cô không muốn anh cứ vấn vương với mình mãi được .


" Vì ? "





" Không vì sao cả "


" Diệp Vân "


Chu Diệp Vân đứng dậy xoay lưng ra chỗ khác .


" Anh về trước , từ nay anh sẽ không làm phiền em nữa , chúc em hạnh phúc " Đàm Tuấn nói rồi bỏ đi .


Chu Diệp Vân xoay người lại nhìn theo bóng lưng của Đàm Tuấn , cô cảm thấy mình thật có lỗi khi để Đàm Tuấn đau khổ vì mình như vậy .


......................


Hôm nay là chủ nhật theo đúng lời hẹn của Chu Diệp Vân thì cô đến Khuất gia chơi với bà Khuất .


Chu Diệp Vân được vệ sĩ mở cửa đi vào , cô vừa vào đã thấy bà Khuất mỉm cười với cô .


" Chủ tịch , phu nhân " Chu Diệp Vân cúi đầu chào ông bà Khuất .


" Diệp Vân ngồi xuống với ta , ta trông con từ sáng đến giờ " bà Khuất kéo cô ngồi xuống .


" Dạ Vâng "


" Con là Diệp Vân sao? Là thư ký của Trác Hiên ? " ông Khuất hỏi .


" Dạ vâng "


" Ông đừng có dùng bộ mặt nghiêm túc mà làm Diệp Vân sợ " bà Khuất lườm anh .


" Tôi bình thường mà " ông Khuất đưa vẻ mặt vô tội nhìn bà .


Chu Diệp Vân nhìn ông bà Khuất như vậy mà làm cô tủi thân , cô cũng ao ước được sống trong một gia đình có ba và mẹ .


" Diệp Vân à , ba mẹ con vẫn khỏe chứ ? Ba mẹ con làm nghề gì? "


" Ba mẹ con mất rồi ạ , lúc trước ba con là chủ tịch tập đoàn Chu thị nhưng sau đó thì ba mẹ con qua đời rồi tập đoàn sụp đỗ ạ " mắt cô đỏ lên .


" Con là tiểu thư của Chu thị ? " Ông Khuất ngạc nhiên


" Dạ vâng ạ "


" Ta từng gặp ba mẹ con một vài lần , nhưng sau đó thì trên báo đưa tin ông bà Chu bị tai nạn giao thông qua đời "


" Dạ vâng "


Giọt nước mắt của Chu Diệp Vân lặng lẽ lăn xuống khi nhớ về sự việc đó , lòng quyết tâm trả thù của cô lại tăng thêm .


" Đừng khóc nào con gái , ta xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện đau lòng của con " Bà Khuất ôm cô và lòng


" Không sao đâu ạ , con xin lỗi vì lần đầu đến đây lại khóc nhưng khi nhắc đến ba mẹ con không kiềm được "


" Ta không trách , ta không ngờ con lại là tiểu thư Chu gia . Vậy những năm qua con sống cùng ai và ở đâu ?"


" Con được chú đưa về Mỹ sống , con chỉ mới về nước gần đây thôi ạ "


" Ừm , Diệp Vân này ta thật sự rất thích và thương con , vậy nên khi nào rảnh đến đây chơi với ta được không? "


" Dạ vâng "


Chu Diệp Vân ngồi nói chuyện với ông Khuất một lát thì Khuất Trác Hiên từ trên thư phòng đi xuống , dù chỉ mặc đồ thể thao ở nhà nhưng khí chất cao ngạo lạnh lùng vẫn luôn tỏa quanh anh .


" Đến rồi sao? " Anh hỏi cô rồi ngồi xuống ghế đối diện


" Vâng "


" Đây không phải là tập đoàn nên con đừng sợ nó . Ở đây ta là lớn nhất , ta có quyền " bà Khuất nói với Chu Diệp Vân


" Bà này , cho tôi một chút xíu mặt mũi được không? " ông Khuất nhăng mặt nói .


" Hai ba con các người tối ngày cứ mặt với mũi , tự vô phòng mà xem mặt mũi với nhau đi " bà Khuất lườm cả hai .


* khụ khụ * Khuất Trác Hiên ho nhẹ nhìn cô .


Chu Diệp Vân mím môi muốn cười , gia đình này là nữ quyền sao? .


Chu Diệp Vân ở lại chơi đến chiều , cô định ra về nhưng bà Khuất nhất quyết giữ cô lại ăn tối .


Cơm tối , Chu Diệp Vân được bà Khuất đẩy ngồi gần kế Khuất Trác Hiên . Anh nhìn mẹ mình mà mỉm cười , bà là muốn có con dâu đến sắp không chịu nỗi rồi..


" Trác Hiên con không biết lịch sự sao? Gấp thức ăn cho Diệp Vân " bà Khuất trừng mắt với anh .


Khuất Trác Hiên nhìn qua thì thấy Chu Diệp Vân đang ngại ngùng cúi mặt xuống , anh mỉm cười rồi gấp thức ăn vào bát cho cô .


" Tự nhiên đi "


" Vâng , cảm ơn ngài " Chu Diệp Vân nhìn anh .


Hai ánh mắt chạm nhau Khuất Trác Hiên cả người cứng đơ , tim thì đập mạnh lên , anh đã biết mình đã phải lòng Chu Diệp Vân vì khi gần cô anh đều như thế .


Đến khi ăn xong Chu Diệp Vân đứng dậy dọn dẹp thì được bà Khuất kéo ra ngoài ăn trái cây .


" Diệp Vân con ăn đi "


" Dạ vâng "


Khuất Trác Hiên nhìn bà Khuất mà bật cười .


" Một lát để Trác Hiên đưa con về , trời khuya con gái về một mình không tốt "


" Dạ không cần đâu ạ , phiền ngài ấy lắm , con tự bắt taxi về được ạ "


" Phiền gì chứ ? Nó rất rảnh , không có làm gì hết "


" Dạ nhưng ..."


" Chờ tôi một lát , tôi đi lấy điện thoại" Khuất Trác Hiên nói rồi bước lên lầu .


" Diệp Vân à ? Con nghĩ sao về Trác Hiên ? Tuy nó có hơi lạnh lùng khó tính một chút nhưng bên trong rất ấm áp " Bà Khuất nói


" Ngài ấy rất tốt ạ " cô mỉm cười .


" Vậy con có thích Trác Hiên không? "


" Dạ ...con ..con "


" Con sao? "


" Mẹ à " Anh gằng giọng .


" Đến mẹ mà con còn thái độ vậy , hỏi sao không ai thích " bà lườm anh .


" Diệp Vân tôi đưa em về "


" Chủ tịch , phu nhân con xin phép ra về ạ " Chu Diệp Vân đứng dậy cầm túi xách lên .


" Ừm , khi nào rảnh nhớ đến chơi với ta "


" Dạ vâng "


Hôm nay Khuất Trác Hiên tự tay láy xe đưa Chu Diệp Vân về , cô ngồi trên xe nhìn ra đường phố mà mỉm cười , hình như cô cũng rung động với anh mất rồi .
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!