Lọc Truyện

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

“Chủ biên, anh đừng hiểu nhầm, cháu gái của anh xinh đẹp như vậy thi làm gì có chuyện ai đó
dám khinh thường cô ấy, tôi chỉ e rằng cháu của anh không ưng người anh họ này của tôi mà thôi.”
“Cậu ấy bị hủy hoại dung nhan rồi hả?” Lẽ nào cậu ta mang khẩu trang là để che giấu sự xấu xí trên gương mặt mình?
Khương Tiểu Mễ vừa định đáp lại “đúng vậy”, nhưng đối phương lại đột nhiên phất tay: “Đứa cháu gái này của tôi nó không quan trọng vẻ bề ngoài, thừ làm nó quan tâm là thứ nằm bên trong – nội tại.”
«
Thôi thì tôi nói thật cho anh
biết luôn vậy, người anh họ này của tôi là người “đồng tính”.”
Chủ biên đứng hình nhìn cô tầm mười giây, mặt méo xệch, biểu cảm giống như đang muốn nói rằng “đẹp trai như vậy mà sao lại
bị “bê đê” cơ chứ”.
“Em họ!”
Khương Tiểu Mễ giật thót, cả người run lên bần bật, cô nhanh chóng quay đầu lại.
“Anh!”
Hai người thanh niên cùng nhau
chạy về phía của đối phương, sau đó ôm chầm lấy nhau, nồng thắm vỏ cùng.
Khương Tiểu Mễ nhanh chóng đưa tay lên vuốt ngực, má ơi, sợ hết hồn, cô cứ tường rằng Lâu Thiên Khâm đang đến.
“Chậc, anh họ của cô..”
Giống như chó bị đạp đuôi, cô không nhịn được nữa mà hét ngược về phía sau: “Anh đừng có nhắc đến anh họ, em họ gì nữa có được không?”
Chủ biên Lưu cảm thấy vô cùng
uất ức.
Khương Tiểu Mễ buột miệng nói: “Anh họ của tôi chết quách rồi.”
Chủ biên Lưu nhếch mép đôi ba lần, ông ta ngước đầu nhìn lên phía trên, một người đàn ông cao ráo đàn đứng khoanh tay trên đó, anh ta đang mang khẩu trang, chau mày nhíu mắt, nơi đáy mắt hiện lên một cảm xúc khó tả.
“Trù ẻo tôi thì có cần phải lớn tiếng như vậy không.” Nếu như không phải vì xung quanh người đông, tạp âm lớn, nếu không thì có lẽ câu nói cùa cô khiến cho
người nào ở trong đại sảnh cũng có thể nghe thấy mất.
Trong phút chốc, Khương Tiểu Mễ cảm thấy sợ hãi đến tột độ.
Cô lấm lét, run sợ nhìn về phía Lâu Thiên Khâm: “Sao anh lại…”
Nhưng may rằng có mang khẩu trang, cho nên không bị mọi người xung quanh phát giác, thế là ai nấy đều làm tự thân tiếp tục xử lý công việc của mình.
Khương Tiểu Mễ hơi nghiêng đầu qua một bên, như muốn chứng
minh rằng mình không bị ảo giác.
Tiếng cười nhạt phía sau lớp khẩu trang kia truyền ra ngoài, âm thanh tiếng cười nhỏ đến mức không một ai có thể nghe thấy, người đàn ông nheo mắt lại, nói tiếp lời của cô: “Chưa chết?”
Chủ biên Lưu đột nhiên giật mạnh tay Khương Tiểu Mễ, cười trừ: “Cô ấy chính là như vậy đấy, nói chuyện không biết suy trước nghĩ sau, cậu là anh họ của cô ấy, đừng để bụng nhé!”
“Không sao đâu, tôi quen rồi!”
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt mang theo một thâm ý khác.
“Đến đây, ngồi đi!” Chủ biên vội vàng đứng dậy.
Khương Tiểu Mễ thấy vậy liền đứng phắt dậy: “Anh ngồi đây đi.”
“Tiểu Mễ, đi mua giúp tôi ba cốc cà phê mang đến đây đi.” Chủ biên Lưu ra ý dặn dò.
“Hả?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!