Lọc Truyện

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

 

Phong Giác là người đầu tiên phát hiện ra không thấy Lâu Thiên Khâm ở đâu nữa, nếu như không có nhân viên quản lý khách sạn nhắc nhở thì e rằng chuyện lần trước sẽ lại xảy ra lần nữa.
Nhìn thấy Lâu Thiên Khâm bình an vô sự, cả ba người không hẹn
mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bác sĩ cũng đã đi đến, cô y tá đẩy các thiết bị kiểm tra đi theo sau bác sĩ, người đàn ông né sang một bên nhường đường cho bác sĩ và y ta đi vào, sau đó thì đưa tay đóng cửa lại.
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, Phong Giác không kiềm được sự tò mò mà hỏi: “Đừng nói với tôi người nằm trong đó là con nhỏ săn ảnh đó chứ.
Lâu Thiên Khâm không hề phủ nhận, cả đám người liên tục hít
thở thật sâu.
Theo như tính cách của anh, anh không khiến cho người ta sống không bằng chết thì đã vô cùng nương tay rồi, ấy vậy mà bây giờ lại còn đưa người ta vào bệnh viện nữa chứ.
Đây là âm mưa gì vậy? Quả thật không thể nào tin được.
Khoảng tầm mười phút sau, bác sĩ đi ra, có lẽ vị bác sĩ này đã đoán ra người nằm bên trong không biết tiếng pháp, cho nên đã trực tiếp đi đến chỗ Lâu Thiên Khâm và nói lại về tình trạng của
bệnh nhân.
“….Bệnh nhân bị loét dạ dày
cấp tính, mặc dù chưa có kết quả kiểm tra, nhưng bước đầu sơ bộ có thể đoán ra được rằng có lẽ cô ấy đã ăn gì đó mới dẫn đến tình trạng như thế này, chúng tôi phát hiện trong mẫu nôn ói của CÔ ây có rât nhiêu ớt…
Người đàn ông vội ngắt lời: “Chữa khỏi bệnh cho cô ấy!”
Chỉ với vài từ đơn giản, không một chút chất vấn hay nhờ vả, anh giống như hoàng đế La Mã nắm trong tay mọi quyền hạn,
bệnh nhân.
“….Bệnh nhân bị loét dạ dày
cấp tính, mặc dù chưa có kết quả kiểm tra, nhưng bước đầu sơ bộ có thể đoán ra được rằng có lẽ cô ấy đã ăn gì đó mới dẫn đến tình trạng như thế này, chúng tôi phát hiện trong mẫu nôn ói của CÔ ây có rât nhiêu ớt…
Người đàn ông vội ngắt lời: “Chữa khỏi bệnh cho cô ấy!”
Chỉ với vài từ đơn giản, không một chút chất vấn hay nhờ vả, anh giống như hoàng đế La Mã nắm trong tay mọi quyền hạn,
môi lời nói ra như là luật thép.
Vị bác sĩ bị khí thế của đối phương làm cho khiếp sợ:
“Được….được.”
“Còn có vấn đề gì khác nữa không?”
“…Hình như bệnh nhân không
có thói quen ăn sáng, nếu như có thể hãy bảo cô ấy kiên trì ăn sáng, không nên ăn những loại thực phẩm tanh, cay, và hãy ăn nhiều canh…”
Lâu Thiên Khâm ra hiệu cho bác sĩ không cần phải nói thêm nữa.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lâu Thiên Khâm tự mình mở cửa bước vào phòng bệnh.
Khương Tiểu Mễ nhìn thấy anh vào thì lập tức hỏi về bệnh tình của mình: “Bác sĩ rốt cuộc đã nói những gì, tôi thấy biểu cảm của
ông ta rất nghiêm trọng.có
phải là tôi đã mắc phải bệnh nan y gì rồi phải không? Đúng rồi, bọn họ còn lấy tay ra hiệu ăn uống với tôi nữa, có phải là họ bảo tôi nên nhân lúc này mà ăn gì đó ngon ngon đúng không….”
Thấy người đàn ông không nói một lời, Khương Tiểu Mễ hoảng
sợ: “Anh nói gì đi chứ?”
Đáng sợ nhất là kiểu im lặng thừa nhận này, lẽ nào cô thật sự đã mắc phải bệnh hiểm nghèo gì đó rồi ư?
Không phải chứ, cô còn trẻ như vậy, còn chưa kết hôn, chưa sinh con, và cũng chưa đi đến đỉnh vinh quang của cuộc đời nữa mà….

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!