Lọc Truyện

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

Cái loại thể diện đó, chắc cô cần?
Nhưng cô chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ nào dám nói thật ra.
Ngẩng đầu nhìn diện mạo tuấn tú đầy vẻ nguy hiểm kia, Khương Tiểu Mễ quyết định đổi cách khác.
“Lâu gia, không giấu gì anh, tôi đây là người không có não, làm việc chưa bao giờ suy xét đến hậu quả, lúc trước để anh chịu nhiều ủy khuất như vậy, thật sự
thật sự rất xin lỗi, cầu xin anh hãy cho tôi một cơ hội sửa sai có được không?”
Nửa thật nửa giả.
Không có não là thật, còn xin lỗi thì là giả.
Lâu Thiên Khâm cầm ly rượu lên, lại rót cho mình một ly, cứ như không nghe thấy gì cả, chăm chú nhìn cái chất lỏng màu hổ phách óng ánh ấy.
Thấy anh ta không động đậy gì cả, Khương Tiểu Mễ lén sức véo mình một cái đau đến tận não,
ánh mắt thấm ướt rồi giả vờ chặm nước mắt: “Chuyện bắt cóc anh … Thật sự chỉ là một sự hiểu lầm, tối từ nhỏ không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện … Tôi liều mạng để thi đại học chính là muốn tìm một công việc sáng lạn để có thể nuôi sống bản thân, không để cho người ta khinh thường nữa, lúc trước tiết kiệm chút tiền chuẩn bị mua nhà kết
hôn, ai biết gặp phải tên cặn bã
»
Tại lúc này, nước mắt lại thực sự rơi xuống.
Trong đầu vang lại những lời nói
cuối cùng của Ngô Triết.
—-Tôi đường đường ià giám
đốc điều hành công ty, cô chỉ là một tay săn ảnh, cô cảm thấy chúng ta xứng đôi không? Bỏ đi, chúng ta dừng lại ờ đây thôi.
Nếu như lý do chia tay có thể quang minh chính đại một chút, thì sau này nhớ tới cũng coi như là một mối tình đẹp, Mặc dù nó đã kết thúc trong thất bại.
Nhưng hắn ta lại hết lần này tới lần khác chọn cái cách ghê tờm nhất, làm cô thấy mình giống như một con thiểu năng vậy.
“Tên cặn bã đã lừa sạch tiền của cô rồi à.” Lâu Thiên Khâm ‘tốt bụng’ nối tiếp lời cô ấy.
Khương Tiểu Mễ hoàn hồn, đôi môi nõn nà màu hồng phấn mím nhẹ một cái.
Sao hắn biết?
Tên đàn ông lắc lắc đầu, dường như rất không vui: “Cốt truyện này cũ quá rồi. ”
Trong phút chốc, Khương Tiểu Mễ như bị tạt cả một xô nước lạnh vào mặt.
Khương Tiểu Mễ bình tĩnh lại.
Lau nước mắt đi, cô cười lên như bị người ta nhìn thấu chiêu trò của mình vậy: “Hahaha, bị anh phát hiện ra rồi. ”
Lâu Thiên Khâm nhấp một ngụm rượu, lạnh lùng nói: “Giả vờ đáng thương ở đây cũng vô dụng thôi.
“Đúng vậy, đúng vậy. Không thì, tôi sẽ quay về lấy tương ớt. ”
Gian dối thì sớm muộn gì cũng phải trả, đạo lý này cô hiểu, đã không thể giành được sự cảm
thông, thì đành phải chấp nhận số phận vậy.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!