Lọc Truyện

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

“Như thế này đi, chỉ cần anh đồng ý để tôi tham gia, tùy anh muốn tôi như thế nào cũng được.”
“Tùy ý tôi sao? Haha…” Anh trông vậy mà lại bị chọc cho cười rồi.
Anh ta cười gì chứ? Rất mắc cười sao?
Lâu Thiên Khâm trầm giọng: “Tôi là người chính trực, chỉ cần một cách thôi là đủ rồi.”
Anh mà chính trực, thì thế giới không còn ai chính trực nữa.
Câu này cô ấy vẫn chưa có gan nói ra khỏi miệng.
“Đã qua một phút.” Lâu Thiên Khâm nhẫn tâm tuyên bố.
“Lâu Thiên Khâm.” Cô to gan hét to tên của anh ta.
Giọng nói vang to đầy nội lực làm cho người đàn ông dừng ngang, nheo đôi mắt sắc bén lại.
“Tội phạm tử hình còn được ăn bữa cơm đàng hoàng cuối cùng,
tôi…tôi chỉ có một yêu cầu vỏn vẹn thôi mà.”
“Cô nói là cái này sao?” Anh ta lấy ra một tấm thiệp vàng.
Khương Tiểu Mễ lập tức bị che mất tầm nhìn, đây là thiệp mời của cô ấy, sao lại ở trong tay anh ta chứ?
Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, Lâu Thiên Khâm giữ hai đầu của tấm thiệp nhẹ nhàng di chuyển ngón tay qua lại.
Xoẹt ..Tờ giấy mỏng manh lập tức biến thành hai mảnh.
Khương Tiểu Mễ ngớ người tròn mắt nhìn hành động của anh ta, như thể thứ mà anh ta xé không phải thiệp mời mà là trái tim cô ấy vậy.
Những mảnh vụn rơi xuống như những cánh hoa rơi trên tấm thảm đắt tiền, cả người Khương Tiểu Mễ run lên, nắm chặt các ngón tay lại.
“Lâu…Thiên…Khâm!”
Cô nghiến răng hét lớn, lại một lần nữa…anh ta lại một lần nữa đập tan giấc mơ của cô, tại sao chứ?
Khương Tiểu Mễ thuận tay với lấy chiếc gối trên giường chuẩn bị ném vào anh ta.
“Cô dám!”
Bá đạo, độc tài và ánh hào quang tức khắc làm cho Khương Tiểu Mễ khiếp sợ.
Lâu Thiên Khâm rút ra một điếu thuốc và châm lửa lên, động tác vô cùng ngầu, ánh lửa chập chờn, khói thuốc phía sau, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy đầy áp lực.
Thượng đế thực sự quá thiên vị,
như thể toàn bộ những thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới này đều dồn vào hết vào anh ta, tiền tài, danh lợi thậm chí ngay cả làn da cũng đều là cực phẩm.
Thưởng thức một chút vị thuốc lá, người đàn ông khảy nhẹ ngón tay tàn thuốc rơi xuống những tấm giấy vụn, một lát sau cả căn phòng nồng nặc mùi khét.
Khương Tiểu Mễ bị điều này làm cho kích động.
“Anh đi chết đi…”
Gối chưa kịp đập xuống thì Lâu
Thiên Khâm đã giữ chặt cô bằng một cánh tay, sức lực chênh lệch quá lớn, nếu là người khác e là phải bó tay chịu trói từ sớm, nên biết sai mà thừa nhận lỗi lầm của mình, Khương Tiểu Mễ thì ngược lại với người khác, biết rằng bản thân không phải đối thủ mà vẫn cố chấp lao lên. Cô ấy dùng bàn tay còn lại của mình nắm tóc anh ta…
“Giữ thể diện cho cô quá rồi phải không?” Lâu Thiên Khâm tức giận, siết chặt lấy chiếc eo nhỏ cô ấy rồi dùng sức quăng mạnh.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!