Lọc Truyện

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

Nếu cuộc điện thoại này đến sớm hơn vài giờ, thì tôi đã không điên rồ mà đi bắt cóc Lâu Thiên Khâm rồi.
Bây giờ phải làm đây?
Xin lỗi anh ta liệu còn kịp không?
Cô giống như một chiếc động cơ khô dầu, khó khăn quay lại nhìn người đàn ông mặt mũi bầm dập nào đó.
Không được , năm năm trước đã mất đi cơ hội trân quý rồi, bay giờ tuyệt đối không được để mất thêm lần nữa.
ừm, chạy trốn thôi!
Đơn giản thu dọn một lượt, xác định đã mang theo giấy tờ tuỳ thân, Khương Tiểu Mễ mở cửa rời đi mà không quay đầu lại.
Cùng lúc đó có hơn mươi người đang đi phía trước mở đường, phía sau đi theo cỡ bảy tám chiếc xe thuộc hạng sang phiên bản giới hạn.
Những chiếc xe nối đuôi nhau trên con đường rộng lớn, khung cảnh vô cùng hoa lệ và sang chảnh.
Người đi đường không biết chuyện còn tưởng đây là xe cưới rước dâu của tên nhà giàu nào đó, chủ xe tò mò nhịn không được tăng ga đuổi theo để coi thử như thế nào, nhưng bị tiếng còi xe của những người đó khiến cho đi lùi về phía sau.
Men theo con đường chính, quay trở lại cầu vượt, tốc độ xe giảm chậm lại vì sắp đến mục đích rồi.
Mười ngón tay của Hoàn Nhan Gia Thái bắt chéo nhau đặt trước ngực, biểu cảm lạ lùng khó đoán.
Sắc mặt cùa những người khác cũng không khá hơn là bao.
“Trước tiên hãy để họ đợi ờ bên ngoài.” Nghĩ đến ông chủ sau này còn phải làm ăn, lỡ như để ai xem được những thứ không nên
xem thì phải làm sao?
“ừm, nói rất đúng.” Phong Giác gật đầu tán thành.
Tưởng Húc Đông quay đầu qua nhìn Hoàn Nhan Gia Thái: “Họp báo hôm nay anh đi đi.”
Hoàn Nhan Gia Thái gật đầu: “Tỏi đã thông báo rồi, họp báo dời lại ba tiếng.”
“Good!”
Tài xế đi chậm, nhắc nhở với những người đàn ông tôn quý ờ phía sau tấm chắn: “ông chủ,
đến rồi.”
Mờ cửa xe ra, Phong Giác lập tức che mồm bịt mũi, đây là nơi quái quỷ gì thế này?
Con hẻm ngoằn ngoèo quanh co dường như không thể thấy được điểm cuối, toàn bộ hai bên là những khối vuông được xây bằng phôi và xi măng chồng chất lên nhau. Con hẻm đông đúc khó chịu này thoạt nhìn đã khiến tất cả người ở đó đều hiện lên một biểu cảm ngạc nhiên và không thể tin được.
Ông chủ vậy mà lại có thể ở đây
sao?
“Đi tìm! Tưởng Húc Đông ra lệnh, mười tên vệ sĩ mặc áo đen nhanh chóng rẽ ra bốn phía.
Tưởng HúcĐông vừa chuẩn bị đi theo trợ giúp thì lại bị Phong Giác ngăn lại.
“Đợi một lát các cậu sẽ phụ trách bắt kẻ xấu, những việc còn lại cứ giao cho tôi đi.”
Anh ta đã mời luật sư giỏi nhất, bảo đảm để đối phương ngồi tù mọt gông.
Chưa tới mười phút thì đã có vệ sĩ chạy đến: “ông chủ, chúng tôi nhặt được cái này ở trong góc.”
Hoàn Nhan Gia Thái nhìn một vào, ngạc nhiên nói: “Đây không phải là đồng hồ của ông chủ sao?”
Khương Tiểu Mễ suy cho cùng cũng là con gái, không cách nào cõng được Lâu Thiên Khâm, chỉ cỏ thể xem hắn như bao tải rồi kéo xuống tầng hầm.
Chiếc đồng hồ này là bị rơi lại khi cô ấy kéo anh ấy đi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!