Lọc Truyện

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

 

Vì quá đỗi sợ hãi cho nên cô nhảy bắn lên, lần này cô thật sự thiếu điều muốn trực tiếp bò lên đầu Lâu Thiên Khâm.
“Úi…” Lâu Thiên Khâm lại phát ra âm thanh đau đớn.
Cô thích đứng trên mình người khác như vậy à? Đứng thì cũng thôi đi, nhưng có thể đừng nhảy có được không?
“Làm sao đây? Làm sao đây?”
Lâu Thiên Khâm nhăn mặt lại, không thể nhịn thêm nữa, anh hét lên: “Cút xuống ngay! ”
Cô gái nhỏ lại giống như gà bị cắt cổ, khua tay múa chân loạn xạ trên cơ thề của anh, xem cơ thể của anh chả khác gì tấm đệm lót.
Không còn cách nào khác, người đàn ông vừa chịu đựng những
cái đạp không thương tiếc trên người mình, còn phải liên tục chú ý hướng đi của con súc sinh kia.
“Nó chạy qua bên này rồi, nhanh bắt nó đi!”
“Tay tôi bị trói rồi, bảo tôi bắt như nào?”
Làm sao đây? Làm sao đây?
Con gián thừa cơ hội men theo những vật dụng di chuyền liên tục, khi thấy nó sắp bò lên giường, Khương Tiểu Mễ không chút do dự bỏ lại Lâu Thiên Khâm xuống mà nhanh chóng
nhảy xuống giường.
Lâu Thiên Khâm ngỡ ngàng: “Cô
II
Con vật màu đen kia theo cánh tay mà bò lên trên, Lâu Thiên Khâm suýt chút nữa nôn ra một ngụm máu, sự giày vò bây giờ quả thực còn khỏ chịu hơn là giết anh chết.
Chân tay bị trói lại không thương tiếc, ngay cả phản kháng mà anh cũng không làm được, đành phải để con gián dơ bẩn kia bò loạn xạ trên người.
“Á…!” Bỗng nhiên Lâu Thiên Khâm cảm thấy đau dữ dội ở ngực, nhìn xuống thì thấy thấy trên thân thể trần truồng của mình đột nhiên xuất hiện một cái máy tính xách tay.
Người đàn ông trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô đứng bên cạnh mép giường với biểu cảm méo mó: “Cô làm gì vậy? ”
“Phù….” Khương Tiểu Mễ ngồi bệt trên mặt đất, trên máy tính xách tay dính xác của con gián: “Đập chết nó rồi.”
Lâu Thiên Khâm đờ đã, cả người
cứng ngắc, một lúc lâu mới phản hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Nhắm nghiền mắt trong cơn đau tột độ.
…Cô ta lại đập chết một con gián ngay trên cơ thể của mình?
Lâu Thiên Khâm cố gắng kìm nén nỗi sợ đang bộc phát trong lòng: “Có thể lau giúp tỏi được không?”
Khương Tiểu Mễ ngồi xổm, đôi mắt mãi nhìn vào chiếc máy tính đang nằm trên mặt đất
Lâu Thiên Khâm liên tục gọi mấy tiếng, mà hình như cô không nghe thấy, cũng không động đậy gì cả.
Lẽ nào là đã bị dọa đến ngốc luôn rồi?
Hờ….đến Lâu Thiên Khâm mà
cô còn dám bắt cóc mà lại bị một con gián dọa thành bộ dạng như thế này.
“Hu hu hu…máy tính của
tôi…” đôi vai của Khương Tiểu
Mễ run lên bần bật, kỳ thực không thể tin được, món đồ quý giá nhất của mình đã bị tan tành
X Ị
rỏi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!