Chương 235
Cao Kỳ Anh thở phào nhẹ nhõm, Dương Tử Hiên lại tỏ ý không quan tâm, dù sao trước sau gì hẳn cũng sẽ ly hôn.
Lại nói không còn mấy ngày nữa đến ngày tổ chức đám cưới của Dương Tử Sâm và Bạch Ngọc Lan, trong nhà ngoài mấy chuyện lùm xùm của Dương Tử Hiên ra thì chỉ có chuyện này làm ông Dương vui vẻ nhất, coi như cũng được an ủi phần nào.
Ông trực tiếp bỏ qua Dương Tử Hiên, biết Dương Tử Sâm muốn đến nhà Ngọc Lan lần nữa đưa sính lễ ông cũng ngỏ ý muốn đi, nói thế nào hai phu huynh cũng phải gặp mặt nhau nói chuyện.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy đã gọi điện nói trước cho bà Lệ một tiếng, thế nhưng lúc bọn họ đến bà vẫn không tránh khỏi bối rối, cũng may còn có Bạch Ngọc Lan bên cạnh.
Việc bàn bạc hôn lễ chủ yếu dựa vào ý tứ của Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm, hai phụ huynh ở một bên chỉ thêm thắt vài điều.
Xong xuôi Bạch Ngọc Lan lại ngỏ ý kêu hai người ở lại ăn cơm trưa, đương nhiên ông Dương và anh không ai từ chối.
Trong lúc hai mẹ con Bạch Ngọc Lan đi nấu cơm, ông Dương lại nói chuyện cùng Dương Tử Sâm.
“Cháu làm rất tốt, ông không nghĩ cháu có thể làm đến mức này, rất hoàn hảo.”
Ông Dương uống một ngụm trà hài lòng nói.
“Cái này cũng nhờ công của ông, ban đầu là ông đã cưới Ngọc Lan cho cháu nếu không cháu cũng không gặp được một người tuyệt vời như cô ấy.”
Dương Tử Sâm trong lòng đặc biệt cảm ơn ông nội mình, cũng cảm ơn Ngọc Lan đã thông cảm và thấu hiểu cho anh.
“Còn phải nói sao, ánh mắt của ông nội cháu luôn luôn tốt.”
Ông Dương tự đắc nói, ngay từ đầu ông đã hài lòng với đứa cháu dâu này rôi, đau như cháu trai này, thật lâu sau mới nhận ra điểm tốt của con bé.
Dương Tử Sâm cũng không phản bác ngược lại nói: “Cháu thiển cận rồi, có điêu cũng may cháu nhận thức cô ấy sớm.”
Anh thở dài một hơi lại nhìn căn nhà một lượt, căn nhà tuy chưa bằng một phòng khách của nhà họ Dương nhưng ấm áp lạ thường, anh có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng sự ấm áp của một gia đình, một gia đình trọn vẹn, không ai ganh tị ai không ai ghen ghét ai, ở đây chỉ có sự yêu thương.
Anh lại không nhịn được đẩy xe lăn hướng phòng bếp đi tới, ông Dương thấy vậy lại hỏi: “Cháu đi đâu vậy?”
“Giúp vợ nhặt rau.”
Dương Tử Sâm nhẹ nhàng nói, lúc trước cô nấu bánh canh anh đã ở bên giúp cô nhặt rau nên chuyện này anh biết làm.
Ông Dương ngớ người tự hỏi: “Cháu mà cũng biết nhặt rau à?”
Không thể không nói ông Dương lại biết được một mặt nữa của thằng cháu, trong lòng lại càng thêm hứng khởi, tương lai sẽ có nhiều cái thú vị đây.
Phòng khách chỉ còn mình ông và Tiểu Khải, thằng bé trước nay ít nói ông cũng không hỏi nói câu gì vừa uống trà vừa nhìn cảnh vật bên ngoài.
Trong phòng bếp, bà Lệ vừa phi hành vừa hỏi: “Để ông Dương và con rể ở bên ngoài một mình không sao chứ, hay là con ra ngồi nói chuyện cùng bọn họ để mẹ ở đây là được rồi.”
“Không sao đâu ạ, người nhà cả mẹ đừng bận tâm”
Bạch Ngọc Lan lấy thịt từ trong tủ lạnh ra lại thản nhiên nói.
Bà Lệ vẫn còn không an tâm muốn nói thì lúc này có một giọng nói khác ddootj nhiên vang lên: “Có cần anh giúp gì hay không?”
Bà Lệ có chút giật mình tính nói không cần nhưng Bạch Ngọc Lan lại nói: “Trên bàn có mấy loại rau anh nhặt giúp em.”
Dương Tử Sâm nhìn đến cái bàn quả nhìn thấy có mấy mớ rau trên đó anh nói “Được”