Lọc Truyện

Chỉ nói một câu thôi mà ông lão Phó đã mệt mỏi rồi, cho nên ông xua tay nói muốn nghỉ ngơi, để cho mọi người đi ra ngoài.

Đến khi họ ra đến vườn hoa rồi thì người dưới nhà nói rằng đã đến giờ ăn tối, một vài người đi thẳng vào phòng ăn.

Trên bàn đầy những món ngon, Tô Khiết Quỳnh chờ vợ chồng Phó Sơn Nam ngồi xuống rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Thường thì Tô Khiết Quỳnh cho Phó Minh Viễn ăn trước, cậu bé cắn một miếng thì cô ấy ăn một miếng trong bát của mình. Hai mẹ con ăn mỗi người một miếng cũng có chút vui vẻ.

Thế nhưng đó là khi ở trong nhà, còn một khi đã đến nhà cũ của nhà họ Phó thì cô phải cho Phó Minh Viễn ăn trước, sau đó thì mình mới được ăn.

Quy củ của nhà họ Phó không cho phép cô có thể tùy tiện khi dùng bữa với con của mình được. Nếu Phó Tử Uy ở đây thì còn đỡ, anh ấy sẽ dẫn thằng bé qua ngồi cạnh mình rồi tự ăn luôn. Không ai dám nói gì anh cả, kể cả Tô Khiết Quỳnh cũng không nhắc được.

Nhà họ Phó còn quy định bớt nói chuyện trong bữa ăn tối, cho dù cả những ngày lễ tết thì không khí trên bàn ăn cũng rất nặng nề. Dù sao thì Tô Khiết Quỳnh cũng là người câm. Cô cũng đã quen với chuyện này từ lâu, thế nhưng một đứa trẻ như Phó Minh Viễn lại là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, người trong nhà cũng không buồn quản thúc thằng bé cho nên khi nào có thằng bé dùng bữa thì trong phòng ăn mới có tiếng nói hơn.

“Mẹ ơi, ăn thịt ạ!” Cậu chàng nhỏ còn chưa biết dùng đũa nhưng lại biết cầm chén đưa lên, nhanh nhảu muốn ăn.

Thịt băm hầm chín nhừ, vì đây là món cậu thích ăn nên rất ham ăn, Tô Khiết Quỳnh xúc cho cậu bé một muỗng, nhưng cậu bé không muốn ăn mà lại nắm lấy tay cô và yêu cầu cô ăn.

Tô Khiết Quỳnh cũng thuận theo ý của thằng bé, tự đút cho mình một miếng, thấy mẹ mình ăn thịt thì gương mặt cậu bé rất rạng rỡ.

Lúc này, chắc vợ chồng Phó Sơn Nam cũng sẽ không nói gì nhiều.

Bà Trác Vân Nhã quay sang liếc cháu mình một cái, nói với Phó Sơn Nam: “Có vẻ như cô giáo Kim kia đã dạy dỗ thằng bé tốt nhỉ. Nhìn xem, cô ta đã dạy Phó Minh Viễn của chúng ta hiểu chuyện như thế nào.”

Tay của Tô Khiết Quỳnh đang bón cho con ăn thì run lên, suýt nữa hất đổ chiếc muỗng, trong lòng cô đủ loại tư vị tạp trần, vừa đắng vừa chát.

Tại sao lại nói tất cả công lao dạy dỗ cậu bé đều là của Kim Gia Hân chứ?

Nhưng cô cũng biết rằng đối với toàn bộ nhà họ Phó, ngoại trừ cô ra thì tất cả mọi người đều rất hài lòng, đặc biệt là cái cô Kim Gia Hân được đích thân bà Trác Vân Nhã lựa chọn.

Không phải là Tô Khiết Quỳnh không hiểu ý vì sao bà Trác Vân Nhã lại chọn Kim Gia Hân.

Nhưng cô cũng không thể nói gì, cố gắng chịu đựng sự khó chịu này và nhanh chóng ăn xong bữa cơm.

Tiếp theo là đến lượt cô ăn, bởi vì lời nói kia của bà Trác Vân Nhã khiến cô không còn cảm giác ngon miệng nữa, cho nên chỉ ăn qua loa cho xong.

Bởi vì hai ông bà muốn giữ cháu nội ở lại một thời gian cho nên cả nhà ngồi xem TV ở phòng khách.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!