Lọc Truyện

Cô Vợ Câm Của Tổng Tài Mặt Lạnh (FULL)

Hiệu quả của màn biểu diễn khá tốt, lúc này chỉ là tập luyện, không biết tới lúc đó lên sân khấu biểu diễn thì sẽ ra sao mà thôi.

Đài truyền hình thành phố tổ chức tiệc tối Trung Thu, từng trường học đều đăng ký tiết mục, sau nhiều vòng chọn rồi bỏ, Tô Khiết Quỳnh dẫn đầu đoàn biểu diễn “Nghe thấy tiếng nói của em” may mắn lọt tới vòng cuối cùng.

Tần Tri Châu là giáo viên tình nguyện của trường khuyết tật, trước đó khi Tô Khiết Quỳnh về nhà sinh con, anh ta còn chưa tới làm việc ở trường học này, lúc Tô Khiết Quỳnh trở lại trường, anh ta đã làm ở đây gần nửa năm, cuối tuần nữa là vừa tròn rồi.

Mỗi lần anh ta tới, giống như vị vua của trẻ con, bọn nhỏ đều vây quanh anh.

Bởi vì trường học có tiết mục biểu diễn, buổi chiều mấy ngày nay, anh ta đều dành chút thời gian đi tới.

Tô Khiết Quỳnh khoát tay rồi cười với anh ta.

“Bọn nhỏ còn cực khổ hơn cả tôi, mấy đứa đều rất lo lắng.”

Tô Khiết Quỳnh dùng thủ ngữ nói cho anh ta biết, khuôn mặt của cô cũng hiện rõ lo lắng, chân mày có hơi cau lại, nhưng không dám thể hiện quá rõ ràng vì sợ bọn họ thấy sẽ càng hồi hộp hơn.

Đây là lần đầu tiên cô đưa bọn nhỏ lên sân khấu biểu diễn, cô cũng rất lo lắng.

Tần Tri Châu nhìn thấy cô cử động những ngón tay, cười nói: “Không cần quá lo lắng, tôi chưa thấy một màn trình diễn nào đặc sắc hơn tiết mục này đâu.”

Tiết mục biểu diễn mừng xuân của mấy năm về trước, một màn biểu diễn Thiên Thủ Quan Âm đã tạo một tiếng vang rất lớn, trước mắt dù vẫn chỉ là một đám nhóc con, nhưng anh ta thấy, màn biểu diễn của các bé đấy đều có thể tương xứng với màn trình diễn kia.

Mấy đứa nhỏ vừa xuống khỏi sân khấu, Tô Khiết Quỳnh ra hiệu bằng tay để bọn họ quay trở lại sân khấu.

Đoạn đi xuống sân khấu, cũng là một phần của quá trình biểu diễn.

“Lần này, biểu diễn rất tốt, đợi một chút, sẽ có thầy hóa trang tới trang điểm cho mấy đứa. Trước hết mấy đứa cứ mặc phục sức cái đã, rồi đi ăn cái gì đó, không nên bị đói nhưng cũng không thể ăn quá nhiều, không thì hình thể không đẹp đâu.

Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên ăn đồ lung tung. Sau khi trang điểm xong, càng không thể ăn đồ ăn này kia, cô sẽ nhìn chằm chằm các em đó.”

Tần Tri Châu đứng ở bên cạnh, cũng không nhìn về mấy đứa nhỏ đáng yêu đằng kia, mà là chuyên chú nhìn về Tô Khiết Quỳnh đang dùng ngôn ngữ tay để nói chuyện.

Tay của cô rất đẹp, ngón tay thon dài, trắng như đoạn hành, mười ngón thon nhọn, mỗi cái động tác đều giống như nhảy múa, vô cùng đẹp đẽ.

“Tiếp theo, mời giáo viên Tần nói chuyện.”

Chờ sau khi Tô Khiết Quỳnh xoay đầu lại, Tần Tri Châu mỉm cười, tự nhiên quay đầu lại, cánh tay thon dài có lực, động tác tay cũng rất dịu dàng.

“Lần đầu tiên lên sân khấu, mọi người không cần quá hồi hộp như vậy, cô Tô chỉ đùa các em thôi. Muốn ăn cái gì thì cứ nói với thầy, chờ sau khi các em biểu diễn xong, thầy sẽ dẫn các em đi ăn nhé.”

Tô Khiết Quỳnh nhìn một lát, xoay người sang chỗ khác thu dọn đồ đạc, lại bào giao cho một giáo viên khác vài công việc cần quan tâm.

Sau lưng truyền tới tiếng vỗ tay, ý tứ chính là giải tán.

Tần Tri Châu đi tới bên cạnh cô nói: “Cô Tô, cô thật sự không tới hiện trường sao?”

Đêm xuống, bọn nhỏ ngồi lên xe anh ta chuẩn bị sẵn đi tới bãi đỗ xe của đài truyền hình, Tô Khiết Quỳnh không theo cùng, mà là một giáo viên khác dẫn đoàn.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!