Lọc Truyện

Cô Vợ Câm Của Tổng Tài Mặt Lạnh (FULL)

“Anh Phó, tôi...”

Kim Gia Hân lúc này muốn mở miệng nói câu đó biện hộ cho bản thân mình, nhưng khi lời nói vừa thốt ra trên đầu môi, dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, cô ta không còn nói ra nổi nữa.

Khuôn mặt cô ta bỏng rát như thể đang bốc cháy vậy.

Trong cuộc đời cô ta chưa bao giờ xấu hổ như vậy, cũng chưa bao giờ bị người khác làm nhục đến như vậy.

Cảm giác như bị giáng hai cái tát vào má.

Nhưng so với những điều này, cô ta còn sợ ánh mắt của Phó Tử Uy hơn.

Cơ thể cô ta khẽ run lên.

Cô ta dường như đã xúc phạm đến Phó Tử Uy rồi.

Nhưng tại sao lại như vậy chứ?

Rõ ràng ngay từ đầu, anh đang rất hài lòng với phương án của cô ta, hơn nữa anh còn mời cô ta đi ăn tối, sao có thể coi trọng một người câm như vậy?

Kim Gia Hân từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo lúc này lại cảm thấy hụt hẫng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tô Khiết Quỳnh, lòng cô ta như bốc hỏa.

Cô ta còn không bằng một người câm hay sao?

Hừ, vừa rồi Phó Tử Uy cũng nói rằng là nhìn thấy người cô ấy theo dõi trên Facebook nhưng lại không phải do cô ấy làm điều đó!

Kim Gia Hân không dám khiêu khích Tô Khiết Quỳnh trước mặt Phó Tử Uy vào lúc này nhưng lòng bàn tay cô ta gần như bị móng tay đâm thủng rồi.

Cô ta quay lại cầu cứu và nhìn bà Trác, họ đang ở trên cùng một chiến tuyến, bà ta nên nói gì đó giúp cô ta mới đúng.

Nhưng bà Trác không nhìn cô ta mà lại nhìn con trai mình, khẽ cau mày như thể bà ta muốn nhìn thấy điều gì đó từ anh vậy.

“Cô ơi...”

“Cô Kim, cô tránh ra trước đi.”

Bà Trác Vân Nhã nhẹ giọng nói, nhưng giọng điệu của bà ta cho thấy sự không cho phép từ chối.

Vừa rồi còn thân mật gọi cô ta là “Gia Hân” mà bây giờ đột nhiên trở thành “cô Kim”, Kim Gia Hân sắc mặt tái nhợt, như hiểu ra điều gì, cơ thể cô ta khẽ run lên.

Chỉ vì xấu hổ trước mặt những người bạn đó mà bà Trác định bỏ rơi cô ta hay sao?

Tất nhiên là cô ta không cam tâm nhưng lúc này không phải là lúc cô ta có thể làm gì được cơ chứ.

Kim Gia Hân không còn cách nào khác đành phải nhịn và mỉm cười: “Vậy thì hai người cứ trò chuyện vui vẻ đi ạ.”

Sau khi Kim Gia Hân rời đi, chỉ có ba người lớn đứng ở bàn, còn có một đứa trẻ nhỏ không biết gì về thế giới nữa.

Tô Khiết Quỳnh mở to đôi mắt long lanh như ngọc, lúc này cô khó khăn lắm mới giữ được sự bình tĩnh, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, đầu óc cũng nổ tung ầm ầm, ngay cả những gì bọn họ nói sau đó, Kim Gia Hân rời đi như thế nào cô cũng không còn chú ý đến nữa.

Anh thực sự đang nói đỡ cho cô ở ngay trước mặt mọi người hay sao?

Cô cảm giác như trời sắp có bão lớn vậy.

Cú sốc này khiến cho cô quên đi cả chuyện Phó Tử Uy xem facebook của mình.

Khi bà Trác khi nghe thấy Phó Tử Uy nói đỡ cho Tô Khiết Quỳnh thì cũng ngạc nhiên không kém, bà ta nhìn con trai mình với ánh mắt có chút tức giận.

Bà hiểu rõ con trai mình nhất, động thái của Phó Tử Uy khiến bà ta không thể nào không cảnh giác được.

“Tử Uy, con có biết mình đang làm gì hay không?”

Phó Tử Uy nhàn nhạt liếc nhìn Tô Khiết Quỳnh, sau đó nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, con vừa nói ra một sự thật mà thôi. Hạng mục đã không còn dùng phương án mà Kim Gia Hân đề xướng nữa rồi, mẹ đừng hiểu lầm.”

Công ty đã mời được vị blogger du lịch kia và tiến hành đánh giá toàn diện các điểm du lịch mà anh ta đã ghé thăm. Nếu bây giờ vẫn tiếp tục sử dụng phương án cũ của Kim Gia Hân thì điều đó là thiếu tôn trọng người blogger đó, hơn nữa Kim Gia Hân cũng không nên đắc ý vì vầng hào quang này.

Bà Trác cau mày, về điều này thì anh nói đúng.

Về công việc, bà Trác không hỏi thêm nữa, quay đầu lại, hướng cằm về phía Tô Khiết Quỳnh: “Nhưng hôm nay tại sao con muốn đưa cô ta đến đây?”

Khi bà ta nhìn Phó Tử Uy một lần nữa, trong mắt bà ta có một chút thắc mắc.

Bà ta muốn biết anh đang nghĩ như thế nào?

Những gì bà ta nghĩ là một chuyện, nhưng cách nghĩ của con trai bà ta nhất định phải biết rõ.

Nếu anh thực sự...

Bà Trác nghẹt thở, gần như không dám nghĩ đến điều đó.

Phó Tử Uy biết ý mẹ, Tô Khiết Quỳnh không được tham dự bất cứ buổi tiệc tùng nào đã trở thành “truyền thống” của nhà họ Phó rồi.

Tô Khiết Quỳnh cũng nhìn Phó Tử Uy, cô đang chờ đợi câu trả lời của anh.

Phù Tử Uy liếc nhìn Tô Khiết Quỳnh nói: “Phó Minh Viễn đói bụng rồi, em dẫn con đi ăn chút gì.”

Một câu thôi, anh lại đuổi cô đi một lần nữa.

Tô Khiết Quỳnh vẫn nhất quyết không chịu rời đi, muốn nghe xem anh sẽ nói như thế nào, dù sao bọn họ cũng đã mặc kệ cô, bàn bạc trước mặt cô đã lâu, cô có nghe thấy thì cũng không có gì nghiêm trọng.

Nhưng Phó Minh Viễn thực sự rất nhàm chán, một đứa trẻ nhỏ không thể hiểu những gì người lớn đang nói, chỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của họ mà thôi.

Cậu bé ngẩng đầu nắm tay Tô Khiết Quỳnh với vẻ mặt đáng thương nói: “Mẹ ơi, con đói rồi.”

Nhập tiệc đã lâu như vậy, cậu bé mới chỉ ăn mỗi quả dâu mà cô vừa cho ăn, lại còn bị mấy người phụ nữ chen vào, Tô Khiết Quỳnh nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của con trai thì lập tức động lòng, quyết định ôm con đi ăn.

Phó Tử Uy nhìn Tô Khiết Quỳnh đi xa rồi mới quay đầu nói với bà Trác Vân Nhã: “Mẹ, mẹ đến bữa tiệc này, mẹ thực sự cho rằng con không biết gì sao?”

“Mẹ với Kim Gia Hân đang suy nghĩ cái gì, mẹ thật sự cho rằng con nhìn không ra hay sao?”

Đầu tiên là để Kim Gia Hân làm gia sư của Phó Minh Viễn, bây giờ bà ta còn tham dự bữa tiệc sinh nhật của gia đình họ Kim, tương đương với việc cho người ngoài biết một tín hiệu.

Nếu hôm nay anh không nói những điều như vậy, thì tín hiệu việc mợ chủ Phó đổi từ họ Tô thành họ Kim sẽ trở thành chuyện có thật rồi.

Chuyện đã rõ ràng như vậy, chỉ thiếu một cái miệng nói ra mà thôi, mà Phó Tử Uy nói cũng không hề kiêng dè gì.

“Mẹ, con biết rằng Kim Gia Hân là ứng cử viên yêu thích của mẹ để trở thành mợ chủ Phó, nhưng con trai mẹ cũng đã lên tiếng ở đây rồi.”

“Con không có dự định đổi vợ.”

Ngay khi Phó Tử Uy nói xong, bà Trác liền bị sốc: “Con thực sự...”

Bà ta dường như không thể nói tiếp được nữa, con trai của bà ta, một đứa con trai tốt như vậy lại thích một người câm hay sao?

Bà Trác gần như ngất xỉu đi.

Phó Tử Uy thấy mẹ mình sắp không chịu nổi, cau mày nói: “Không phải như mẹ nghĩ đâu.”

“Vậy thì con làm sao...”

“Con đúng là không hài lòng với cô ấy, nhưng đã kết hôn rồi, con không có kế hoạch thay đổi một lần nữa.”

Bà Trác Vân Nhã sửng sốt, trong tiềm thức hỏi: “Tại sao?”

Phó Tử Uy mím môi mỏng, đôi mắt hơi mở to nhìn một cái cây cách đó không xa.

Anh nói: “Mẹ không nhớ khi còn rất nhỏ mẹ đã nói với con rằng nếu một ngày nào đó con kết hôn thì con chỉ được đối xử tốt với người đó, không được đối xử nửa vời sao?”

“Tô Khiết Quỳnh...” Anh dừng lại, nếu nói rằng anh đối xử tốt với người phụ nữ đó thì câu này anh không nói được: “Cô ấy đã như thế rồi, con đã không thể nào đối tốt với cô ấy, chỉ có thể làm được việc là không đổi vợ mà thôi.”

Lúc phải cưới Tô Khiết Quỳnh, anh trăm ngàn lần cũng không muốn, cả cuộc đời sau này sẽ phải chịu sự nhục nhã tủi hổ chỉ vì cô ấy, nhưng khi đã cưới rồi thì anh không muốn đổi vợ của mình.

Với anh mà nói, dù sao anh cũng không đặt nặng tâm tư vào chuyện tình cảm. Thứ tình yêu giữa nam và nữ cái gì đó, đây là thứ hư vô mờ mịt, không có ý nghĩa gì với anh cả.

Anh là người thừa kế của nhà họ Phó, cũng đã lập gia đình xong rồi, kế hoạch tiếp theo của anh là xây dựng nhà họ Phó càng thêm lớn mạnh. 

Những thiên kim ngàn vàng kia, cho dù là cưới ai cũng không quan trọng. 

Nhưng nhà họ Tô hết lần này tới lần khác muốn tính kế anh, quả thật đã dâng Tô Khiết Quỳnh đến trên giường của anh, cho anh một bất ngờ thật lớn. 

Anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ phát sinh quan hệ một người câm, cuộc đời gắn liền với cô sau này sẽ thật thê thảm. 

Nhưng vậy thì thế nào cơ chứ? 

Còn không phải Phó Tử Uy anh đã đưa Tập đoàn Phó Nam đi tới hôm nay, nhà họ Phó vẫn là dòng họ giàu nhất thành phố Bắc Vân hay sao! 

Bà Trác nhíu lông mày, không ngờ lại là ảnh hưởng từ cách dạy bảo của mình với anh lúc nhỏ. 

Có điều, lúc trước bà ta dạy bảo anh không được học thói trăng hoa, bắt cá hai tay, hoàn toàn không nghĩ tới về sau anh sẽ lấy một người câm thật! 

“Thế nhưng mẹ không bảo con phải sống cùng một người câm đến hết đời!” Bà Trác lo lắng, cũng hối hận muốn chết vì lúc trước bà ta giáo dục anh như vậy. 

Bà Trác cuống cuồng lên, giọng nói lớn dần, gió thu thổi giọng nói của bà theo cuốn theo chiều gió mà vang xa. 

Cách đó không xa có ít người nghe được câu nói ấy, xoay đầu lại nhìn bọn họ một chút, từ trước cho tới bây giờ lần đầu thấy hình tượng bà Trác ung dung cao quý đột nhiên mất kiểm soát như thế này. 

Bà Trác lập tức sửa sang lại biểu hiện, giả bộ làm dáng vẻ vô tư lự, thế nhưng lúc bà ta nhìn về phía Phó Tử Uy vẫn mang thái độ vô cùng kiên quyết. 

Tô Khiết Quỳnh ở chỗ cách bọn họ xa mấy bước, cô nghe được những lời bà Trác nói, trong lòng cô giống như bị kim đâm.

Lời khó nghe đến thế nào thì cô cũng đã từng nghe qua rồi, trong lòng cô vốn nên chết lặng từ sớm, thế nhưng trước đây bà ta đều nói trong âm thầm, mà lần này là nói trắng ra ở trước mặt mọi người. 

Ngay lúc Tô Khiết Quỳnh đang ngây người, một nhân viên phục vụ trong buổi dạ tiệc đi tới không cẩn thận đụng phải cô, chén rượu trên khay ào ào tạt hết vào người cô.

Nhân viên phục vụ liên tục nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, thưa cô, cô không sao chứ?” 

Trên váy Tô Khiết Quỳnh bị hắt lên một cốc rượu đỏ, chất lỏng màu đỏ sậm loang lổ trên tấm vải, vô cùng chói mắt. 

Một chiếc sườn xám đẹp như vậy mà đã thành đồ bỏ đi rồi. 

Mắt thấy phục vụ viên cầm miếng vải muốn lau cho người cô, Tô Khiết Quỳnh vội vàng né tránh ra, cô không thích tiếp xúc thân thể cùng người khác. 

“Thưa cô, để tôi giúp cô lau trước một chút.” Nhân viên phục vụ vô cùng hoảng hốt, càng hoảng hốt thì càng muốn giúp đỡ, theo bản năng chỉ là muốn lau váy giúp cô mà thôi. 

Nhưng Tô Khiết Quỳnh không thể nói chuyện, cũng không thể ngăn cản, dưới tình thế cấp bách cô bèn dùng thủ ngữ. 

“Tôi không muốn tiếp xúc, tôi sẽ tự mình lau sạch…”

Cô vẫn chưa nói xong mà đã cảm giác chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. 

Tại buổi tiệc, sự yên tĩnh này ắt hẳn không hề tầm thường chút nào.

Tô Khiết Quỳnh ý thức được cái gì, quay đầu nhìn lại, những người kia từng người một đều đang nhìn cô. 

Chính xác mà nói là đang nhìn tay của cô. 

Tô Khiết Quỳnh bất an nuốt nước miếng một cái, nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Phó Tử Uy. 

Lập tức nhìn thấy khuôn mặt anh căng thẳng đến mức dọa người, ánh mắt như muốn xuyên thủng cô.

Bà Trác tức đến hổn hển đi tới, không thể nhịn được nữa bắt đầu chửi bới: “Tôi đã nói với cô rồi, tôi không muốn cô khoa tay múa chân ở bên ngoài, cô có còn để tôi vào trong mắt hay không!” 

Ban đầu bà ta đã cảnh cáo cô rồi! 

Lúc này, bà Trác đã không còn để ý tới phong thái gì nữa rồi. 

Mặt mũi của nhà họ Phó cứ như vậy bị cô giẫm nát lên! 

Phía xa xa, Tô Khiết Quỳnh nhìn sang phía Phó Tử Uy, mặt mày anh xanh mét, giống như cô đã phạm phải sai lầm lớn tựa tội ác tày trời vậy. 

Cô bị câm là lỗi của cô hay sao? 

Anh đưa cô đến đây, lại không phải để giới thiệu cô với những người khác, chính là thừa nhận thân phận mợ chủ Phó của cô sao? 

Trước mặt người khác, anh nói đỡ cho cô, bảo vệ cô, thế nhưng trong lúc chỉ vì cô dùng thủ ngữ thì anh lập tức hắt hủi cô rồi sao? 

Nói cho cùng, có lẽ ranh giới cuối cùng của anh chính là mang cô tới buổi tiệc, sau đó hi vọng cô giống như một bình hoa di động, không làm ra bất cứ hành động nào làm bọn họ phải mất thể diện.

Mà thủ ngữ của cô, bất hạnh thay, lại chính là hành động khiến anh cảm thấy vô cùng mất mặt.

Tô Khiết Quỳnh thu hồi ánh mắt, cánh môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. 

Cô nhìn về phía bà Trác, hai tay khua khua. 

“Tôi không thể nói chuyện được, đây là khiếm khuyết bẩm sinh của tôi, không có cách nào cải thiện. Tôi cũng vẫn luôn ghi nhớ một điều rằng tôi là người nhà họ Phó, trách nhiệm của tôi là phải bảo vệ mặt mũi nhà họ Phó.”

“Nhưng thủ ngữ chính là phương thức có thể giúp tôi giao lưu với người khác, là ngôn ngữ thuộc về tôi, xưa nay tôi vẫn không cảm thấy dùng thủ ngữ là chuyện mất mặt gì cả.”

“Các người không thích tôi dùng thủ ngữ, cảm thấy tôi đang chà đạp lên thể diện của các người, vậy tôi sẽ không dùng nữa. Thế nhưng phu nhân à, bà và người ngoài đi nhục nhã con dâu của mình, hành động đó là phải lẽ hay sao?” 

Tô Khiết Quỳnh vẫn luôn nhịn đến bây giờ, rốt cuộc cũng bộc phát ra rồi. Một khi cô đã muốn cứng đầu thì không có ý muốn dừng lại, trút hết tất cả uất ức mình phải chịu ra ngoài.

Bởi vì cảm xúc của Tô Khiết Quỳnh đang kích động nên cánh tay múa may lung tung, có người cảm thấy thật thú vị, có người tựa như đang nhìn một kẻ dị hợm, mà có người coi như là đang xem chuyện tiếu lâm. 

Mà từ góc nhìn của bà Trác, bà ta hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì, chỉ cảm thấy Tô Khiết Quỳnh này đang muốn tạo phản thôi! 

Bà ta tức giận đến toàn thân run rẩy: “Đủ rồi đấy, cô dừng ngay lại cho tôi!” 

Cô nhìn thoáng qua đám người xem náo nhiệt xung quanh, mặt mày đầy vẻ giận dữ. 

Lời Tô Khiết Quỳnh đã nói xong hết rồi, cô buông tay xuống đi tới trước mặt Phó Tử Uy, nhìn xem có phải là anh cũng muốn răn dạy cô một phen hay không. 

Không sao cả. 

Phó Tử Uy đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, gương mặt của cô vì nhất thời kích động mà đỏ bừng cả lên, một đôi mắt đen nhánh óng ánh, vô cùng quật cường mà vẫn lộ vài phần uất ức. 

Tô Khiết Quỳnh đang chờ anh lên tiếng, anh không mở miệng, cô lập tức lại giơ tay lên. 

“Có phải anh cũng đang muốn răn dạy em, nói em đang làm mất mặt anh hay không? Đừng quên, em vốn không muốn tới, là anh nhất định muốn em phải đến đây!” 

Nói xong, cô liền ôm Phó Minh Viễn hướng thẳng đến lối ra mà đi. 

Cái gì mà phá hỏng buổi tiệc, cô không thèm đâu!

Trong lòng cô vốn nghĩ như vậy, thế nhưng đôi mắt của cô đã đỏ hết cả lên, cay đắng đến mức muốn rơi lệ. 

Bởi vì ở trong ánh mắt của những người đó, cô giống như một con quái vật vậy. 

Sau khi Tô Khiết Quỳnh rời đi, buổi tiệc tiếp theo dù có thế nào cũng không còn liên quan đến cô nữa rồi, cô cũng không quan tâm bà Trác cùng Phó Tử Uy làm thế nào để gây dựng lại thể diện cao cao tại thượng của bọn họ. 

Về đến nhà, cô đưa Phó Minh Viễn cho dì Tống rồi vội vàng vào phòng. 

Dì Tống bị dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai của cô làm cho giật nảy mình. 

Cô dường như đã chịu một nỗi uất ức rất lớn, trong mắt ngấn lệ. 

Thế nhưng lúc cô ra cửa, rõ ràng là còn rất vui vẻ cơ mà? 

Tô Khiết Quỳnh trốn vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen ra, đến khi nước rơi xuống, cô ngồi xổm ở dưới vòi hoa sen ấm ức khóc. 

Cảm thấy cô làm cho mình mất thể diện thì đừng có đưa cô đi cùng! Từ đầu tới cuối, cô đều không nói gì, vì sao mà chỉ xảy ra chút chuyện thôi, cô đã phải chịu sự sỉ nhục đến như thế này?

Qua một hồi thật lâu, đợi cảm xúc của cô từ từ ổn định trở lại, cô mới thay quần áo sạch ra. 

Phó Tử Uy vẫn chưa về, cô bật máy tính lên, đăng nhập vào Zalo.

Zalo của cô nhảy ra thông báo, Kỳ Tuấn Dương nhắn tin cho cô, hỏi cô đã làm xong danh sách những từ ngữ thường sử dụng hằng ngày chưa.

Tô Khiết Quỳnh chuyển tab mở tài liệu Excel, phần trên là cô thống kê lại những từ ngữ có tần suất sử dụng nhiều nhất.

Câu đầu tiên chính là “xin lỗi”, tần suất sử dụng thường ngày đạt đến mười lần trở lên.

Tô Khiết Quỳnh sắp xếp lại và kiểm tra một lượt tài liệu mấy ngày nay, khi chuẩn bị gửi đi rồi, vào thời khắc ấn chuột đó, cô nhìn câu nói “xin lỗi” kia, thu ngón tay lại, gõ một dòng chữ.

Kẹo bơ không thơm: Tôi không muốn gửi nữa. Cái hạng mục này, tôi không muốn làm.

Sau khi đánh xong chữ, cô liền ngẩn người nhìn máy tính, cảm xúc suy sụp làm cô không muốn làm bất cứ chuyện gì, cũng từ chối suy nghĩ bất kì chuyện gì.

Zalo ting ting vang lên một tiếng, nick của Kỳ Tuấn Dương sáng lên.

Lệnh hồ vô cương: Làm sao thế? Tâm trạng không tốt sao?

Kỳ Tuấn Dương lúc này ngồi ở quán cà phê, uống một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Sau khi lập hồ sơ hạng mục, đã thành lập tổ nhỏ chuyên môn, Kỳ Tuấn Dương là người tổng phụ trách, tổ thông tin của Tô Khiết Quỳnh có người khác làm công việc giao tiếp với cô.

Kỳ Tuấn Dương đã có một khoảng thời gian không nói chuyện với Tô Khiết Quỳnh, sau ngày mà Trác Hoàng Lâm nói chuyện với anh ta, trong tiềm thức anh ta dường như không muốn liên lạc với cô.

Nhưng mà không biết tại sao, trong đầu anh ta luôn hiển hiện dáng vẻ điềm tĩnh của cô.

Khi nghe tổ trưởng tổ thông tin nói báo cáo khảo sát của Tô Khiết Quỳnh vẫn chưa nộp lên, anh ta tự mình tiếp nhận nhiệm vụ này ngay, nói để anh ta hối thúc cô.

Nhưng mà cô gái này, vậy mà nói không muốn làm nữa hay sao?

Kỳ Tuấn Dương buông ly cà phê, một tay đánh chữ ở trên bàn phím.

Lệnh hồ vô cương: Có muốn nói chuyện với tôi không?

Gửi tin nhắn xong, anh ta đợi tin nhắn của cô trả lời sang đây, tay đang nâng ly cà phê lên đổi dùng thìa ngoáy cà phê trong ly.

Tô Khiết Quỳnh nhìn vào ảnh đại diện trên màn hình máy tính.

Cũng chỉ có Kỳ Tuấn Dương sẽ nói ngôn ngữ ký hiệu của cô đẹp đẽ.

Cô hít mũi, nâng tay lên.

Kẹo bơ không thơm: Không phải anh đã nói, ngôn ngữ ký hiệu là ngôn ngữ rất đẹp sao? Tại sao anh lại muốn thiết kế ứng dụng, để máy móc và chương trình đến thay đổi loại ngôn ngữ này?

Cô không hề mong đợi ứng dụng đó, vì sao cô phải tiếp nhận thế giới của những người kia, nếu ngôn ngữ ký hiệu là ngôn ngữ của cô, vậy cô sẽ dùng ngôn ngữ của chính mình để nói chuyện, người khác có chịu nghe hay không thì tuỳ bọn họ!

Kỳ Tuấn Dương nhìn câu trả lời của cô, nhướn cao lông mày.

Lệnh hồ vô cương: Ngôn ngữ ký hiệu là một ngôn ngữ rất đẹp, nhưng mà cô không thể phủ nhận, người có con mắt thưởng thức nó quá ít, mà người hiểu loại ngôn ngữ này thì càng ít. Cô biết, người câm điếc nếu không được giao tiếp thì sẽ luôn vây hãm trong cô đơn ở thế giới của chính mình, sẽ bị cô lập.

Khi Kỳ Tuấn Dương đánh xong đoạn tin nhắn này, anh ta nhạy bén nghĩ đến cái gì đó.

Lệnh hồ vô cương: Hôm nay cô có phải đã bị người khác cô lập không?

Nếu không thì với sự dịu dàng vốn có của cô, cô sẽ không đột nhiên phản ứng mãnh liệt như thế.

Tô Khiết Quỳnh cắn chặt môi, không trả lời lại.

Trong chốc lát, một tin nhắn lại nhảy ra trong khung thoại.

Lệnh hồ vô cương: Bây giờ cô đang nói đều là lời nói giận dỗi, không ai hiểu được ước mong muốn giao tiếp của cô hơn tôi. Bây giờ cô tức giận một lúc, nhưng không cần nhất thời làm ra chuyện khiến bản thân hối hận.

Không nói một lời an ủi nhưng lại làm cho cảm xúc tức giận dâng trào của Tô Khiết Quỳnh lại chậm rãi ổn định trở lại.

Cô không thể không thừa nhận lời Kỳ Tuấn Dương nói là rất đúng.

Cô muốn nói chuyện, muốn có được giọng nói của chính mình.

Nàng tiên cá bởi vì không thể nói chuyện mà đã mất đi tình yêu của cô ấy.

Bởi vì cô không thể nói chuyện nên cô bị giam cầm ở trong lồng son.

Tô Khiết Quỳnh gửi tài liệu cho Kỳ Tuấn Dương.

Kẹo bơ không thơm: Đây là tài liệu tôi đã chỉnh sửa xong, một loạt từ dùng hằng ngày, anh xem trước đi. Tôi off đây.

Kỳ Tuấn Dương nhận được tài liệu, nhưng mà không có mở ra ngay lập tức.

Lúc này trong đầu anh ta có thể tưởng tượng được một khuôn mặt nhỏ suy sụp bên đầu kia.

Xuyên qua cửa kính, anh ta nhìn thoáng qua phía bên ngoài, sau đó đánh chữ ở trên điện thoại.

Lệnh hồ vô cương: Tôi có thể nhìn thấy cầu vồng ở đây, cô có muốn đến xem không?

Tô Khiết Quỳnh nhìn qua một hàng chữ đó trên màn hình máy tính, nhăn mày, lại hướng về ngoài cửa sổ nhìn.

Hôm nay trời còn không mưa, đâu ra cầu vồng cơ chứ.

Nhưng mà tâm trạng cô không tốt, đi ra ngoài giải sầu vẫn tốt hơn so với một mình ngồi buồn ở chỗ này.

Căn biệt thự này là của Phó Tử Uy, không có người khác ở, nhưng mà cảm giác mỗi một mặt tường ở đây đều là đôi mắt anh đang chăm chú nhìn cô, mỗi một ngụm không khí đều tràn ngập hơi thở lạnh nhạt của Phó Tử Uy.

Làm cô muốn nghẹt thở.

Đứng ở dưới lầu, Tô Khiết Quỳnh ngửa đầu nhìn biệt thự nhà họ Phó, một lần nữa suy nghĩ, có phải cô nên rời đi rồi không.

Cô đã từng tưởng tượng nếu bản thân xuất hiện ở trong buổi tiệc, dùng ngôn ngữ ký hiệu giao lưu với những tinh anh đĩnh đạc trong xã hội kia mà nói sẽ là cảnh tượng như thế nào gì, nhưng hôm nay, cô đã biết nếu cô xuất hiện ở trường hợp như vậy, tất cả sẽ là một trận cười nhạo, một thảm hoạ đúng nghĩa.

Cô gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh người phụ nữ Trác Vân Nhã kia nổi trận lôi đình.

Cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ Phó Tử Uy mang một gương mặt u ám tối tăm.

Anh chắc chắn hối hận đến ruột cũng xanh lè rồi nhỉ.

Tô Khiết Quỳnh tự giễu mình, quay người đi.

Quán cà phê, Kỳ Tuấn Dương hơi mỉm cười với bóng dáng đang đi đến kia: “Ngồi đi.”

Tô Khiết Quỳnh ngồi xuống ở đối diện anh ta, người phục vụ tiến tới, cô đang muốn chọn cà phê, Kỳ Tuấn Dương lại giật lấy tấm thẻ trên tay cô, nói với người phục vụ: “Một ấm trà xanh.”

Sau đó anh ta nói với Tô Khiết Quỳnh: “Lúc này, tôi cảm thấy cô nên uống cốc trà xanh cho thanh nhiệt thì hơn.”

Tô Khiết Quỳnh trừng mắt nhìn anh ta một cái, cô đã rất bực bội rồi, anh ta còn trêu chọc cô nữa chứ.

Cầu vồng đâu? Không phải anh nói ở đây có cầu vồng ư? 

Kỳ Tuấn Dương đang nghiên cứu phát triển ứng dụng chuyên dụng cho người câm điếc, khoảng thời gian này cũng đang bớt chút thời gian học về ngôn ngữ ký hiệu, một số ngôn ngữ ký hiệu của Tô Khiết Quỳnh anh ta đã có thể hiểu một chút.

Anh ta cười một cái, móc một viên kẹo từ trong túi ra ném cho cô.  

Tô Khiết Quỳnh cầm lên viên kẹo cầu vồng đó, cô cũng không phải là Phó Minh Viễn, sao anh ta còn dùng kẹo để dỗ dành cô.

Lúc này, Kỳ Tuấn Dương chỉ ra bên ngoài cửa sổ nói: “Cô nhìn bên kia đi.”

Tô Khiết Quỳnh nhìn theo tầm mắt của anh ta.

Bên ngoài quán cà phê là một quảng trường lớn, trong đó có một đài phun nước, nhìn từ góc độ này của bọn họ vừa vặn có thể thấy một cái cầu vồng mờ mờ.

“Nhìn kìa, tôi không lừa cô đâu.”

Tô Khiết Quỳnh cười, tâm trạng đã trở nên tốt hơn một chút.

Kỳ Tuấn Dương nói tiếp: “Dù sao ngồi ở đây cũng chẳng có việc gì làm, cô không ngại đoán một chút bọn họ đang làm gì chứ?”

Anh ta chỉ một đôi nam nữ trẻ tuổi trên quảng trường: “Cô đoán thử xem mối quan hệ của bọn họ là gì?”

Tô Khiết Quỳnh nhìn sang, cậu con trai đang nở nụ cười lấy lòng, giống như đang giải thích cái gì đó, cô gái xụ mặt tiến về phía trước hai bước, dừng lại một chút rồi lại đi về phía trước mấy bước nữa, cậu con trai đi theo cô gái đi tới đi lui cả một đoạn đường dài.

“Yêu đương? Bọn họ đang cãi nhau sao?”

Kỳ Tuấn Dương nói: “Sai rồi, bọn họ không có quan hệ gì cả. Cậu trai kia đang gphát tờ rơi, cậu ta muốn đưa tờ rơi cho cô gái, muốn mời cô gái đến thử nghiệm một lần ở chỗ cậu ta làm, cô gái có chút động lòng nhưng không dám đi. Cậu trai nhìn ra trong lòng cô ấy còn do dự nên đang tìm cách thuyết phục cô gái.”

Tô Khiết Quỳnh trợn to hai mắt, làm sao có thể! Rõ ràng là bọn họ đang cãi nhau. Lúc cô quay đầu lại nhìn, cô gái kia đã bỏ đi rồi, cậu con trai không còn cách nào khác đành đi trở lại chỗ cũ, sau khi mặt mày đã vui vẻ trở lại, móc từ trong túi ra một tờ khác tìm mục tiêu kế tiếp. Lúc Tô Khiết Quỳnh thấy tờ rơi thì biết.

“Anh chơi xấu.” Anh ta ngồi ở chỗ này lâu như vậy, chắc chắn đã sớm thấy được chuyện đó rồi.

Kỳ Tuấn Dương thả lỏng bả vai cầm ly cà phê lên, uống một hớp.

“Cho nên mới nói, vào lúc không thể nghe được bọn họ nói cái gì thì cô chỉ có thể quan sát bọn họ để đoán mà thôi. Nếu như mới vừa rồi tôi không quan sát họ thì cũng không biết cậu trai kia đang phát tờ rơi.”

“Mà trên thế giới này không phải ai cũng đồng ý bỏ thời gian ra quan sát những ngôn ngữ ký hiệu này, đoán xem những người khiếm khuyết đang nói cái gì.”

“Dĩ nhiên, cách so sánh lấy ví dụ này của tôi vẫn còn khập khiễng. Nhưng tôi biết cô hiểu rõ ý của tôi là gì.”

Tô Khiết Quỳnh biết ý của anh ta, xoa xoa ngón tay.

“Tôi biết vừa rồi là tôi suy nghĩ theo cảm tính rồi.”

Bản thân cô có thiếu sót, tự suy đoán rồi tự buồn bã, như vậy chỉ có thể mang đến tổn thương cho bản thân mình chứ không hề giúp ích được gì.

Kỳ Tuấn Dương gật đầu, vuốt ve tay cầm của ly cà phê, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho nên cô có đồng ý nói với tôi chuyện gì đã xảy ra khiến cô không vui không?”

Tô Khiết Quỳnh mấp máy môi, cầm bình thủy tinh lên rót cho mình một ly trà xanh. Cô nhấp một ngụm nước trà, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lá trà thoang thoảng mang một chút vị đắng giống như tâm trạng của cô giờ phút này vậy.

Kỳ Tuấn Dương nhìn gò má của cô, da thịt trắng nõn chói mắt ở dưới ánh mặt trời, nhưng thật giống như bao trùm lên cô một tầng ảm đạm, cả người cũng không có thần thái gì.

“Anh ta đối với cô không tốt sao?”

Kỳ Tuấn Dương vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh ở công viên nhỏ gần nhà.

Phó Tử Uy, người cũng như tên, tính tình lạnh lùng. Ngay trước mặt anh ta mà anh có thể chế giễu vợ mình không có một chút nể mặt nào. Tô Khiết Quỳnh sống qua ngày với anh sợ là phải trải qua muôn ngàn khó khăn. Nghĩ tới đây, trong lòng Kỳ Tuấn Dương lại có cảm giác buồn man mác, bản thân anh ta cũng không phát hiện tay mình đã bất giác nắm chặt lại.

Tô Khiết Quỳnh kinh ngạc nhìn đài phun nước kia, thu hồi tầm mắt lại.

“Cô muốn nghe chuyện của tôi không?”

Tô Khiết Quỳnh ngẩn người nhìn anh ta, không biết anh ta muốn nói cái gì.

Kỳ Tuấn Dương mở miệng nói: “Lần đầu tiên tôi và cô gặp mặt, chồng của cô đã nói những gì, cô vẫn còn nhớ chứ?”

Tô Khiết Quỳnh lại sửng sốt, mở miệng muốn nói nhưng không biết nên nói cái gì. Những lời Phó Tử Uy nói, dĩ nhiên cô vẫn nhớ. Anh nói Kỳ Tuấn Dương... Thích phụ nữ có chồng... Ánh mắt Tô Khiết Quỳnh nhìn anh ta một cách quái dị, cô tiếp xúc một khoảng thời gian với anh ta, cảm giác anh ta là một người đoan chính, không biết những lời đồn đại đó truyền tới từ nơi nào.

“Anh không cần để ý những lời anh ấy nói.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!