Lọc Truyện

Cô Vợ Câm Của Tổng Tài Mặt Lạnh (FULL)

“Lại đây.” Phó Tử Uy đột nhiên phát ra tiếng.

Tô Khiết Quỳnh ngơ ngác, đứng lên.

Trước khi cô đi đến trước mặt anh, Phó Tử Uy đã đóng máy tính lại rồi, anh vỗ vỗ bên hông giường: “Ngồi xuống.”

Khi Tô Khiết Quỳnh đang ngồi xuống, anh gối đầu lên đùi cô rồi nhắm mắt lại, trầm thấp nói: “Xoa bóp cho tôi.”

Khi anh đau đầu chính là như vậy, như là hổ già đau răng, tính tình nóng nảy, nhưng mà không có lực công kích gì, thật quá đáng thương.

Tô Khiết Quỳnh đành phải vươn tay ra giúp anh xoa bóp. Anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn nửa khô nửa ướt, Tô Khiết Quỳnh từ ngăn kéo tủ đầu giường mò ra máy sấy, giúp anh sấy khô tóc trước. Ngón tay non mịn xuyên qua giữa những sợi tóc đen nhánh của anh, chóp mũi là mùi kem cạo râu nhàn nhạt cùng với mùi thơm sữa tắm trên người anh.

Chỉ là ấn trong chốc lát, bàn tay to của anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, Tô Khiết Quỳnh cúi đầu nhìn qua, giọng Phó Tử Uy hờ hững nói: “Tức giận xong rồi sao?”

Tô Khiết Quỳnh nhìn xuống anh, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn lẫn nhau, tim đập bình tĩnh ở trong lồng ngực bị rung động. Giận sao? Nói khó nghe như vậy, lời thật mất lòng... Cô vốn là không phải là một người phụ nữ bình thường, lại “thân tàn nhưng chí không tàn” thật sự ngồi lên ngai vàng mợ chủ Phó. Đây là nỗi nhục nhã lớn của anh, cô làm bẩn anh, làm đứa con cưng của trời này không dám ngẩng đầu, cô có tư cách gì để mà tức giận, anh càng tức giận hơn mới đúng chứ...

Cô chậm rãi thả ra ngón tay di chuyển ở trên da đầu anh, vào ngay khi cô muốn đứng lên, bàn tay to trên cổ tay đột nhiên phát lực, một cánh tay khác thì mạnh mẽ ở tại ngang eo cô, lập tức dễ như trở bàn tay đem cô đè ở dưới thân. Không có nhiều hơn một giây đối mặt, đôi môi nóng bỏng của anh đã du hành ở trên cổ cô, như là con hổ đói đang tàn nhẫn gặm ăn thịt tươi mỹ vị, rất nhanh, quần áo hai người đã rơi ở trên mặt đất...

Sau khi kết thúc, Tô Khiết Quỳnh không có đi tắm rửa ngay, mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, chờ đợi hơi thở gấp gáp trở nên đều đặn lại. Đúng là mấy năm nay làm vậy đã hình thành thói quen, cô vén chăn lên, đúng lúc này, Phó Tử Uy lại vòng tay qua ôm lấy eo cô khiến cô nằm trở về.

Nửa người trên của anh treo ở đỉnh đầu cô, mở miệng nói: “Tô Khiết Quỳnh, em cần phải hiểu rõ, ở nhà họ Phó này, chỉ có tôi mới có thể để em dựa vào được thôi. Cho nên em cần phải học làm sao lấy lòng tôi, em đã hiểu chưa?”

Giọng nói nóng bỏng của anh phả vào giữa hơi thở của cô, trong ánh sáng nhạt, Tô Khiết Quỳnh nhìn anh, trong nháy mắt đó, cô dường như từ trong đôi mắt đen không thấy đáy của anh nhìn được cái gì, chờ khi cô chớp mắt nhìn lại, nhưng không thấy gì nữa. Đôi mắt cô hơi nhấp nháy, suy nghĩ tìm tòi ý nghĩa của câu nói này. Dựa vào... Anh sao?

Ngày hôm sau, khi Kiều Tuấn Anh đi vào phòng giám đốc, nhìn hộp quà lớn anh ta cẩn thận chọn lựa đặt trên bàn trà đã không thấy đâu nữa rồi. Kiều Tuấn Anh vì muốn khẳng định suy đoán của bản thân, đặc biệt hỏi mấy người ở phòng thư ký, lại hỏi bộ phận quét dọn một lần, xác định không phải bị các cô thu dọn đi. Ngay sau đó, vẻ mặt của anh ta thả lỏng ra, dáng vẻ vui mừng.

Cô thư ký Quỳnh Phương tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy trợ lý Kiều, đồ của văn phòng giám đốc bị mất, chẳng lẽ anh không thấy sốt ruột hả?”

Đáng lẽ mấy ngày này các cô đều đang rất sinh tồn một cách cẩn thận giữa áp lực cao, nếu lại xảy ra chuyện gì, cô ấy thật sự sợ sẽ bùm một tiếng nổ tung tất cả.

Kiều Tuấn Anh lại là dáng vẻ thần bí cong khóe môi, vỗ bả vai cô thư ký nói: “Quỳnh Phương, cửa của văn phòng giám đốc là ai cũng có thể đi vào sao?”

“Yên tâm, sau cơn mưa trời lại sáng thôi.”

Khi mặt cô thư ký lộ ra dấu chấm hỏi, Kiều Tuấn Anh nới lỏng cà vạt trên cổ, bước chân nhẹ nhàng đi qua.

Từ khi Phó Tử Uy và Tô Khiết Quỳnh bắt đầu chiến tranh lạnh, toàn bộ cao ốc Phó Nam cứ giống như là qua một mùa mưa dầm dài đằng đẵng âm u, người thở dài cũng kiềm chế không dám lớn tiếng, nhưng quả nhiên, bắt đầu từ hôm nay, bầu trời mây đen bao phủ ở trên cao ốc Phó Nam đã tan biến rồi.

Mọi người đều coi công lao đó là của Kim Gia Hân đã đưa đề án hạng mục kia qua đây, làm cho tổng giám đốc đại nhân “long nhan rạng rỡ”, khi Kim Gia Hân lại đến công ty, mọi người càng thêm khách sáo với cô ta. Kim Gia Hân không hề khiêm tốn nhận lấy tất cẩ sự nịnh nọt của mọi người với cô ta.

Trong phòng khách, Kim Gia Hân ngồi chờ Phó Tử Uy đến, lúc rảnh rỗi giơ lên cổ tay, nhìn vòng tay màu bạc đeo phía trên, gảy gảy mặt dây nhỏ, trong ánh mắt toàn là vui mừng. Hôm đó là Phó Tử Uy vì muốn cảm ơn cô ta, khi cùng nhau ăn cơm đưa cho cô ta cái vòng tay này.

“Cô Kim, trà sữa của cô đây ạ.” Một người thư ký nhỏ đi vào, cung kính đặt một tách trà sữa được pha chế cẩn thận ở trước mặt cô ta.

“Cảm ơn.”

Kim Gia Hân hơi mỉm cười, duỗi tay để lấy trà sữa, vòng tay trượt qua cổ tay trắng muốt của cô ta, ánh bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ chói mắt.

Thư ký nhỏ thấy được, hâm mộ thán phục một tiếng: “Oa, chiếc vòng tay đẹp quá.”

Kim Gia Hân liếc cổ tay một cái, rất là kiềm chế nở ra một nụ cười nhạt: “Tôi cũng rất thích nó.”

Thư ký nhỏ lại khen vài câu, nhớ đến còn có chuyện phải làm ngay nên lập tức đi ra ngoài, đợi người vừa đi, Kim Gia Hân đắc ý cong lên khóe môi. Tô Khiết Quỳnh thì có được coi là gì, cô chẳng thể làm gì cho Phó Tử Uy cả, chỉ có cô ta mới xứng ở bên anh mà thôi. 

Kim Gia Hân cầm trà sữa uống một ngụm, mắt lại ngắm nhìn cổ tay đeo vòng tay, vẻ mặt càng vui vẻ. Cô ta để trà sữa xuống, sờ mặt dây ngọc bích trên vòng tay, khóe môi tươi cười càng là ngọt ngào. Mẫu mới nhất của hãng Tiffany&Co, anh cũng thật là có lòng.

Kiều Tuấn Anh đi vào phòng khách, lập tức nhìn tới Kim Gia Hân đang nhìn ngắm chiếc vòng tay không rời mắt, khóe mắt không khỏi giật giật. Lúc trước, anh ta đã nghe những thư ký nhỏ kia đang nói chuyện thị phi, nói cái gì may mắn có cô Kim giúp đỡ, không thì không biết mọi người còn cần chịu đựng loại áp suất siêu thấp này tới bao giờ. Trước mắt nhìn vẻ mặt của Kim Gia Hân này, cô ta sẽ không thật sự cho rằng bản thân mình “có công rất lớn” chứ?

Kiều Tuấn Anh không chút biến sắc đi vào, Kim Gia Hân nhận ra được Kiều Tuấn Anh đã đến, trong nháy mắt khôi phục biểu cảm bình thường, cười nhìn về phía anh ta: “Trợ lý Kiều.”

Kiều Tuấn Anh gật đầu, nói: “Cô Kim, cô bận như vậy, sao lại rảnh rỗi đến công ty?”

Kim Gia Hân cười nói: “Trợ lý Kiều, anh đùa vui cái gì vậy?” Cô ta lắc lư tài liệu trong tay: “Đây là một ít tư liệu tôi tìm ra được, anh Phó còn đang bận à?”

Kiều Tuấn Anh làm sao có thể không biết mưu đồ thật sự khi Kim Gia Hân đến đây được, anh ta nhìn đồng hồ, giả bộ thương tiếc nói: “Tổng giám đốc Phố vẫn còn đang mở cuộc họp, ước chừng phải mất thêm một lúc nữa...”

Kim Gia Hân tràn đầy hi vọng, tưởng rằng sau khi bản thân lại ra sức ở trên hạng mục du lịch một lần nữa, Phó Tử Uy sẽ phải nhìn cô ta với con mắt khác, với lại, anh mời cô ta ăn cơm, lại tặng quà cho cô ta, điều này không phải rất rõ ràng đang tỏ ý tốt với cô ta sao?

Cô ta nhớ đến mấy lần trước đó bị Phó Tử Uy lấy lý do mở cuộc họp khiến cô ta không gặp được vài lần, trong lòng lại có hơi thấp thỏm. Nhưng mà cô ta rất nhanh đã tự an ủi chính mình, Phó Tử Uy vẫn luôn là người đàn ông rất nặng lòng với sự nghiệp. Nhà họ Phó lớn như vậy, anh phải quản lý quá nhiều chuyện, anh lại có một người vợ Tô Khiết Quỳnh vô dụng như thế, không giúp anh được cái gì.

Lập tức nghe Kiều Tuấn Anh nói: “Nếu cô Kim không vội vàng, vậy chỉ có thể đợi một lát nữa. Nhưng mà nếu cô Kim rất bận, tôi có thể chuyển giao thay cho cô.”

Kim Gia Hân đang suy nghĩ nên ứng phó thế nào, nghe được Kiều Tuấn Anh nói như vậy, thả lỏng một hơi. Dù sao cô ta đã đến, cũng đợi lâu như vậy, đương nhiên không quan tâm phải đợi chờ một lát nữa. Cô ta là người sẽ nắm bắt rất đúng mực và tận dụng thời cơ, biết nếu như chính mình làm quá vội vàng, ngược lại làm nhiều công ít, hơn nữa bà Trác cũng nhiều lần cảnh báo cô ta, muốn chuyện tốt thành công phải chậm rãi dây dưa, phải biết học nhẫn nại.

Kim Gia Hân oán giận trừng mắt nhìn Kiều Tuấn Anh một cái: “Trợ lý Kiều, anh cũng thật biết trêu đùa người khác, thế mà lại đi trêu tôi.”

Tâm ý cô ta đối với Phó Tử Uy, thái độ nhà họ Phó đối với cô ta, cô ta cũng không tin với đôi mắt tinh ranh của Kiều Tuấn Anh này mà anh ta không nhìn ra.

Cô ta nói: “Không sao, hôm nay tôi không có chuyện gì phải vội, sẽ ở lại chờ thêm một lát.”

Kiều Tuấn Anh hơi nhướng lông mày, không nói gì nữa, gật đầu nói: “Vậy tốt, đợi Tổng giám đốc Phó họp xong, tôi lại đến thông báo cho cô.”

Kiều Tuấn Anh xoay người muốn đi, Kim Gia Hân nghĩ đến cái gì, gọi anh ta lại nói: “Trợ lý Kiều, không biết anh có thời gian không?”

Kiều Tuấn Anh quay đầu: “Làm sao vậy?”

Kim Gia Hân vẫn luôn muốn xây dựng quan hệ tốt ở công ty, cô ta vẫn luôn làm như vậy.

Kim Gia Hân đưa tài liệu cho Kiều Tuấn Anh, cười xinh đẹp nói: “Nếu anh Phó còn đang mở họp, trợ lý Kiều là trợ lý hàng đầu của anh Phó, muốn mời anh xem qua. Có cái gì chưa được thì tôi cũng dễ sửa chữa.”

Tài liệu đều đưa đến trước mặt anh ta, Kiều Tuấn Anh nhìn lướt qua bìa ngoài màu xanh lam của tài liệu đó. Lời thật mà nói, nếu bỏ qua chút tâm tư ma mãnh kia của Kim Gia Hân, thì năng lực làm việc của cô ta vẫn là không tệ lắm. Biết ngôn ngữ nhiều nước, ở trong tiệc tối Trung Thu thoải mái đối đáp với lãnh sự Tây Ban Nha, còn có thể nghĩ ra một số ý kiến đóng góp cho hạng mục, phải tốt hơn rất nhiều so với giám đốc bộ phận của dự án đục nước béo cò kia hay sao. Nhưng mà... Làm trợ lý hàng đầu, anh ta biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì.

Kiều Tuấn Anh nói: “Có lẽ không cần đâu, năng lực của cô Kim là rõ như ban ngày. Tôi còn có việc bận, cô lại ngồi một lát.”

Kim Gia Hân có hơi thất vọng nhưng mà còn có thể cười nói: “Vậy được rồi, tôi không làm lỡ việc anh đang bận.”

Kiều Tuấn Anh xoay người, đôi môi mím lại thành một đường thẳng. Kim Gia Hân này nhờ giúp, cũng thật đủ khó coi. Đừng trách anh ta không có nhắc nhở, nếu anh Phó biết cô ta nói cái gì “không có chuyện gì phải vội”, xem anh còn có thể cho cô ta sắc mặt tốt hay không.

Kim Gia Hân chờ Kiều Tuấn Anh đi ra cửa, ý cười đang giương cao lập tức hạ xuống. Cô ta thông minh như vậy, làm sao lại sẽ không biết Kiều Tuấn Anh tràn đầy ý tứ ám chỉ đuổi cô ta đi khỏi chứ? Lại nói tiếp, Kiều Tuấn Anh chỉ là một trợ lý của Phó Tử Uy, nhưng anh ta là tâm phúc của Phó Tử Uy, là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở bên trong tập đoàn Phó Nam này, không ai dám coi thường anh ta. Lại ỷ vào việc anh ta là tâm phúc của Phó Tử Uy, ngoài mặt đối với người khác đều là nho nhã lễ độ, thật ra không có để vào mắt mấy người, ngay cả đối với Kim Gia Hân cô ta cũng là như vậy.

Vài lần tỏ ý tốt với anh ta, muốn để anh ta nói vài lời tâng bốc mình trước mặt Phó Tử Uy, giống như là dưới tình huống này, muốn để anh ta giúp cô ta lộ mặt ở trước mặt Phó Tử Uy, đều rất khó khăn. Nhưng mà không sao, Kiều Tuấn Anh kiêu ngạo thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là một trợ lý mà thôi. Chờ cô ta trở thành mợ chủ Phó rồi, anh ta còn không phải đến nịnh bợ cô ta hay sao?

Từ cửa kính phòng khách nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy mỗi người thư ký trong đại sảnh dáng vẻ đều rất bận rộn, những người đó giữa lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn đến Kim Gia Hân, còn mỉm cười chào hỏi với cô ta. Kim Gia Hân vẫn duy trì nụ cười tao nhã chào hỏi với các cô, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng.

Một lần chờ này kéo dài hơn nửa tiếng, Kiều Tuấn Anh mới đi đến gọi cô ta. Trên thực tế, cuộc họp mà Phó Tử Uy chủ trì đã kết thúc từ lâu, chỉ là đang xử lý một ít chuyện mà thôi. Khi Phó Tử Uy làm việc không thích có người quấy rầy, Kiều Tuấn Anh dùng từ cuộc họp xua đuổi Kim Gia Hân, còn có ích hơn so với nói anh đang bận, nếu không chắc chắn lại đến dây dưa với anh. Kiều Tuấn Anh thì lại thích làm cách nào thuận tiện nhất.

Lúc trước Kim Gia Hân lấy ra đề án về thần thoại Tây Ban Nha kia đã giao cho cấp dưới đi làm rồi, nhưng mà làm tâm phúc của Tổng giám đốc Phó, Kiều Tuấn Anh biết rõ, đề án này thật ra cũng không phải cái Phó Tử Uy hài lòng nhất.

Kiều Tuấn Anh gõ cửa, đợi đến sau khi ông chủ đáp lại mới đi vào nói: “Cô Kim tới rồi ạ, Tổng giám đốc Phó muốn gặp cô ta không?”

Phó Tử Uy nhíu mày: “Cô ta đến làm gì?”

“Nói là lại tìm được một ít tư liệu.”

Sắc mặt Phó Tử Uy không thể nào coi là đẹp được, nhưng mà vẫn nói: “Để cô ta vào đi.”

Trong chốc lát đã dẫn người đi vào.

Kim Gia Hân không uổng công hai tiếng chờ đợi, rốt cuộc gặp được Phó Tử Uy, vẻ mặt hơi ửng đỏ. Từ lần trước sau khi ăn cùng nhau một bữa cơm tối, đã rất lâu rồi cô ta không có nhìn thấy mặt anh.

Cô ta tiến lên chào hỏi nói: “Anh Phó.”

Phó Tử Uy không lạnh không nhạt “ừ” một tiếng, nhìn về phía cô ta nói: “Nghe nói cô đã tìm được một ít tư liệu mới à?”

“Đúng vậy.” Tuy rằng Kim Gia Hân gặp được người ngày đêm thương nhớ, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ xinh đẹp trang nhã như cũ. Cô ta đặt tài liệu ở trước mặt Phó Tử Uy nói: “Chính là những cái này. Tôi còn viết một ít ý tưởng bổ sung, anh xem thử xem sao.”

Khi nói xong một câu cuối cùng, cô lén lút nhìn về phía Phó Tử Uy, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ và chờ mong.

Gương mặt của Phó Tử Uy lạnh nhạt hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm gì, chỉ cúi đầu xem nội dung bên trên, vừa xem vừa nói: “Cô đang học tiếng Nga, còn phải dạy Phó Minh Viễn ôn tập, vội vàng tới đây à?”

Kim Gia Hân biết Phó Tử Uy là người yêu cầu rất cao, anh tự mình xem tài liệu, trong lòng cô ta đang hồi hộp, nghe vậy nói: “Đều là bớt chút thời gian làm, vẫn có thể sắp xếp được.”

Nói xong, lại liếc nhìn Phó Tử Uy một cái, mặt mày lộ ra nét thẹn thùng thoáng qua: Đây là anh ta đang quan tâm cô ta sao?

Phó Tử Uy cầm tài liệu xem xét, lúc anh ngẩng đầu nhìn về phía Kim Gia Hân, sắc mặt càng lạnh hơn một chút. Anh nói: “Cái này là cô bớt chút thời gian ra làm sao?”

Kim Gia Hân sững sờ, không biết chuyện gì xảy ra, ngẩn người: “Hả?”

“Nếu như tôi nhớ không lầm, người ở phòng thư ký nói với tôi, cô đã chờ ở phòng tiếp khách đến bây giờ đã là hai tiếng đồng hồ rồi. Công việc của cô là giáo viên cho Phó Minh Viễn, tôi nhớ là tôi đã sớm cho cô lựa chọn rồi cơ mà?”

“Tôi...” Kim Gia Hân lập tức đỏ mặt: “Tôi, tôi nghe nói hạng mục tiến hành không thuận lợi nên tôi chỉ là muốn giúp anh mà thôi.”

“Nhân viên cấp dưới của tôi còn có nhiều người như vậy, cũng không phải mời bọn họ đến đây ngồi chơi xơi nước, cô cướp bát cơm của họ như thế, vậy bát cơm của chính mình cũng không cần nữa rồi hay sao!”

Kim Gia Hân từ trước tới nay chưa từng thấy qua Phó Tử Uy nghiêm nghị như vậy, dọa cô ta đến mức lắp bắp: “Không có... Không phải, tôi... Tôi...”

“Ra ngoài!”

Phó Tử Uy lạnh lùng quát lớn một tiếng, sau đó nhìn lướt qua Kiều Tuấn Anh, Kiều Tuấn Anh lập tức đi lên trước, thấp giọng khuyên nhủ: “Cô Kim, hay cô vẫn nên đi về trước đi.”

Kim Gia Hân chưa từng phải chịu đựng bị quát mắng nặng lời như vậy trước đây, đỏ ngầu cả mắt, nhưng cũng may cô ta mạnh mẽ, gắng gượng không bật khóc.

Từ văn phòng của giám đốc đến bên ngoài phòng thư ký cũng chỉ có một đoạn hành lang ngắn, nhưng chỉ với vài bước ngắn này, Kim Gia Hân đã hiểu thấu một điều. Cô ta nghĩ sai rồi, Phó Minh Viễn mới là điều Phó Tử Uy coi trọng nhất, cô ta không nên ném dưa hấu nhặt chuối tiêu, còn vì chuyện này mà chọc giận anh.

Ánh mắt Kim Gia Hân có chút oán hận nhìn về phía Kiều Tuấn Anh nói: “Anh đã sớm biết rồi, có đúng không?”

Nếu không phải, anh ta sẽ không ám chỉ cô ta đi ra, lại còn không chịu xem tài liệu của cô ta. Vậy thì tại sao anh ta không nói rõ ràng, anh ta lại còn lừa cô ta đi chọc giận Phó Tử Uy!

Kiều Tuấn Anh từ chối trả lời, thậm chí đã nhắc nhở cô ta về đóng góp của hạng mục lần này. Được rồi, cho dù anh ta có nhắc nhở cũng không có thành ý chút nào.

Kiều Tuấn Anh trịnh trọng bước đi, hoàn toàn không thèm để ý đến giờ phút này trên mặt Kim Gia Hân là thể hiện cảm xúc gì: “Tôi đưa cô Kim tới đây thôi, cô đi về thong thả.”

“Hừ.” Kim Gia Hân lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, hừ một tiếng.

Trước mặt mọi người ở phòng thư ký đang vô cùng bận rộn, Kim Gia Hân mặc dù vừa rồi phải ăn quả đắng ở trong phòng giám đốc, nhưng đối với người ở ngoài, cô vẫn phải giữ thể diện của mình. Bước trên đôi giày cao gót, mọi người dừng lại gật đầu mỉm cười với cô ta, cô cũng mỉm cười, thong dong đi qua. Cô ta vốn là muốn rèn sắt khi còn nóng, tiến thêm một bước với Phó Tử Uy, nhưng là cô ta quá gấp gáp, trước mắt cũng phải giảm tốc độ lại. Cũng may thay, anh cũng không có vì chuyện này mà sa thải cô ta, anh vẫn đồng ý để cô ta tiếp tục dạy học cho Phó Minh Viễn.

Mặc dù hôm nay cô ta thất bại, nhưng cô ta có thể được hai người lớn của nhà họ Phó ủng hộ, cô tin tưởng mình nhất định sẽ có được anh. Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, chỉ cần kiên nhẫn, những gì cô muốn đều có được. Ai bảo mợ chủ Phó kia yếu ớt đến mức khó nhìn? Nghĩ đến việc này, bước chân của cô ta lại trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Kiều Tuấn Anh trở về văn phòng của giám đốc, Phó Tử Uy ngẩng đầu đem văn kiện đưa cho anh ta: “Cậu xem một chút đi.”

Kiều Tuấn Anh theo lời anh, nhanh chóng xem hết phần văn kiện của Kim Gia Hân. Thoạt nhìn qua, bên trong ánh mắt anh ta xẹt qua một tia sáng, đúng như anh ta đã nói, năng lực làm việc của Kim Gia Hân vẫn rất mạnh. Những tài liệu này cô ta đã làm rất chi tiết, cũng là một đề án không tệ.

Phó Tử Uy sắc mặt tái nhạt: “Thế nào?”

Kiều Tuấn Anh để văn kiện xuống, giải thích chi tiết: “Đề án này nói thật thì cũng tệ, cũng được coi là chút điểm nhấn. Nhưng mà...”

Phó Tử Uy ra hiệu cho anh ta tiếp tục nói, Kiều Tuấn Anh lập tức tiếp tục mở miệng nói: “Nhưng là đã làm điểm thu hút khách du lịch thì không phải chỉ dựa vào mỗi mấy cái chuyện thần thoại xưa kia sẽ có thể hấp dẫn được khách du lịch. Nói cách khác, đề án này còn rất thiếu sức sống và sức hấp dẫn.”

Dù sao chuyện thần thoại xa xưa chỉ là ý thức trong đầu người dân ở nơi đây, nói nôm na một chút, nếu muốn dựa vào kế hoạch trong văn kiện này để thu hút sự chú ý của khách du lịch thì vẫn còn rất mông lung. Nếu như đem hạng mục này so sánh với người khác thì phần câu từ của văn kiện này cũng chỉ có lý thuyết, không có thực tế, vậy nên không có sức hấp dẫn đối với khách du lịch. Thực sự có thể trực quan cho mọi người thấy, không phải cứ cần ý tưởng là làm cho xong, cần là cần ý tưởng có sự đầu tư, có thể làm được như vậy thì phải để tất cả mọi người chung tay làm thì mới không phí công vô ích xem xét hết văn kiện này đến văn kiện khác.

Phó Tử Uy gật đầu, cũng không ý kiến gì thêm. Quan điểm của Kiều Tuấn Anh cũng chính là quan điểm của anh. Anh đem màn ảnh máy vi tính xoay qua trước mắt Kiều Tuấn Anh, nhìn Kiều Tuấn Anh nói: “Vậy cậu xem cái này chút đi.”

Kiều Tuấn Anh tò mò nhìn sang, mắt anh ta lập tức sáng rực lên: “Tổng giám đốc Phó, cái này quá tuyệt vời!” Anh ta dừng lại, lập tức hiểu được ý tứ của anh: “Anh là muốn...”

Giao diện trên màn hình máy tính, là nick Facebook của một người du lịch tự do chia sẻ những kinh nghiệm miễn phí, phía trên người này có ghi chép đủ thứ danh lam thắng cảnh, ẩm thực và những con người tốt bụng mà lại rất nhiệt tình mà anh ta đã gặp khi du lịch tại Tây Ban Nha. Anh ta đi những nơi kia đều không phải là những địa điểm hot được các công ty du lịch khác liệt kê, có những nơi ly kỳ và lãng mạn, có mạo hiểm kích thích, cũng có lãng mạn. Những nơi này, đúng là nơi mà bọn họ cần, có thể mở các tour du lịch.

Mà tác giả của bài viết này cũng rất dụng tâm, sau khi đến một ngôi làng thú vị, nếu nghe thấy bất kỳ câu chuyện thần thoại hay truyền thuyết nào cũng trực tiếp thuật lại lời mà người dân bản địa nói, so với những tài liệu mà Kim Gia Hân tìm ở trong sách vở kia càng thêm thêm phần cuốn hút hơn. Nếu như như sử dụng bài viết của chủ Facebook này để làm thành một quảng cáo du lịch, càng thêm tính đa chiều, đây mới là phương án tốt nhất mà bọn họ cần đến!

Phó Tử Uy nhìn Kiều Tuấn Anh giao nhiệm vụ, nói: “Cậu tìm thông tin liên lạc với tác giả của bài viết này, nói rằng chúng ta sẽ tài trợ cho mỗi chuyến đi của anh ta, đổi lại tất cả các nội dung mà anh ta chia sẻ trong bài viết của mình, chúng ta sẽ mua lại bản quyền.”

Kiều Tuấn Anh lập tức hiểu ý, gật đầu nói: “Vâng tôi sẽ đi làm ngay, thưa Tổng giám đốc Phó.”

Anh ta suy nghĩ một chút, ánh mắt quét về phía văn kiện của Kim Gia Hân: “Vậy còn đề án của cô Kim thì sao?”

Phó Tử Uy nói: “Trước mắt cứ để tạm một bên trước đã, cậu mong chóng liên lạc với chủ bài viết kia đi, thuyết phục được người đó kí hợp đồng càng nhanh càng tốt.”

Đúng là thần tốc, nếu như để những công ty khác vượt lên trước thì tất cả mọi việc đã làm đều trở nên vô dụng. Bây giờ anh đã có mục tiêu, bình thường Kiều Tuấn Anh vốn làm việc rất nhanh nhẹn, nên anh tin tưởng để cho anh ta ra ngoài làm việc.

Đi ra khỏi văn phòng của giám đốc, bước chân của Kiều Tuấn Anh bỗng dừng lại, nghĩ tới điều gì đó, tự nhủ: “Sao anh Phó lại tìm được bài viết này?”

Anh ta vừa rồi thuận tiện nhìn xem lượng theo dõi của người chủ bài viết này, cũng không nhiều lắm. Phó Tử Uy một ngày quản lý trăm công ngàn việc, ngày bình thường căn bản cũng không chú ý đến những bài viết kia, chính bản thân anh cũng không mở tài khoản Facebook. Vậy anh nhìn thấy nó ở đâu?

Kiều Tuấn Anh cảm thấy thật khó hiểu, bên trong văn phòng của giám đốc, gương mặt lạnh lùng của Phó Tử Uy nhìn chằm chằm máy tính. Trên màn ảnh máy vi tính đã không phải là bài viết chia sẻ về kinh nghiệm du lịch của người kia, mà đã được chuyển thành một trang khác, tài khoản facebook này tên là Cá biết bay.

Nguyên nhân là đêm qua, anh trong lúc vô tình nhìn thấy máy tính của Tô Khiết Quỳnh. Không nghĩ đến cô cũng dùng Facebook, mà thời gian tạo tài khoản đã từ rất lâu rồi, còn có mấy ngàn người hâm mộ, nhưng những người hâm mộ này, hẳn là bị thu hút bởi chương trình Tết Trung Thu của cô. Nội dung trên Facebook của cô rất nhàm chán, nói về thời sinh viên của cô. Nhưng những người cô ấy theo dõi lại rất thú vị, nào là các chuyên gia về du lịch, chuyên gia về ẩm thực rồi là về cách dạy trẻ con tập đi và còn một số tài khoản đăng ảnh chó mèo. Phó Tử Uy nhìn chằm chằm chân dung người chuyên gia kia, hơi hơi híp mắt.

Tướng mạo của người này... Cũng không có gì đáng lo ngại. Phó Tử Uy sẽ không bao giờ thừa nhân rằng tướng mạo của người đàn ông này rất đẹp!

Ha ha, cô đọc Facebook của người khác cả ngày, thấy người khác thật tuyệt vời, cô có cảm thấy mình đang có một cuộc sống rất chán nản không?

Nhìn thấy mọi người được đi đây đi đó, có phải cô cũng muốn đi khắp xung quanh thế giới này không?

Con cá còn có thể bay, còn cô thì không.

Biểu hiện ở trên giường của cô giống như cá chết vậy.

Thế nhưng nghĩ tới đây, Phó Tử Uy lại chợt có cảm giác được trên người có chút nóng lên, suy nghĩ trong đầu chính là bộ dạng của Tô Khiết Quỳnh, làn da trắng nõn trơn nhẵn điểm chút hồng, thật đúng là giống như một con cá chép màu đỏ...

Vào lúc làm chuyện đó, khi di chuyển, cô cũng không hoàn toàn giống như một con cá chết, cô sẽ âm thầm nhéo vai anh, ưỡn người lên. 

Ý thức được mình suy nghĩ quá xa rồi, Phó Tử Uy lập tức ho nhẹ một tiếng, khóe mắt nhìn lướt qua xung quanh, cũng may anh đã sớm đuổi Kiều Tuấn Anh ra ngoài, văn phòng giờ này chỉ có một mình anh, không ai biết được lúc này Tổng giám đốc Phó đang suy nghĩ gì trong đầu.

Phó Tử Uy đóng giao diện Facebook lại, chững chạc đàng hoàng bắt đầu làm việc, tiếng gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch vang lên nhưng trong đầu anh vẫn có suy nghĩ, tại sao mình lại lãng phí tâm trí vào người phụ nữ đó.

Nhưng Kim Gia Hân, một người tràn đầy sự tự tin lại không ngờ, tư liệu mà cô ta đưa tới cho Phó Tử Uy ngoại trừ làm cho Phó Tử Uy phải nói nặng lời, còn có thể là...

Buổi tối khi về nhà, vừa vặn đúng vào giờ ăn cơm, trên người Tô Khiết Quỳnh mặc tạp dề, bê một đĩa đồ ăn ra khỏi nhà bếp.

Hôm nay cô tan tầm sớm nên liền tự mình làm cơm tối.

Phó Tử Uy nhìn thấy thức ăn trên bàn, cảm thấy có chút quen mắt, sau đó anh lại nhớ tới một chuyện.

Những món ăn này không phải là những món anh đã thấy hôm nay, là những món mà chuyên gia về ẩm thức đăng trên Facebook sao?

Hơn nữa, nghe nói còn rất phù hợp cho trẻ nhỏ.

Phó Tử Uy đi đến phòng ngủ thay một bộ quần áo ở nhà cho thoải mái, Tô Khiết Quỳnh ôm Phó Minh Viễn để lên ghế ăn dặm.

Anh ngồi xuống cạnh cô, dì Tống xới một bát cơm đầy đặt ở trước mặt anh, Phó Tử Uy nhấc đũa lên gắp lấy một miếng cá chưng, khi ăn thấy mùi vị thơm ngon, anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Đuôi mắt liếc sang Tô Khiết Quỳnh một chút, phát giác từ khi anh vào cửa đến bây giờ, cô đều không để ý tới anh.

Đây lại là kiểu giận dỗi gì nữa, mấy hôm trước vẫn còn rất tốt cơ mà.

Ăn xong cơm tối, Phó Tử Uy theo thói quen đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh ngồi trên sô pha ở phòng khách chơi đùa với con, bước chân của anh chợt ngừng lại, nói với cô: “Chút nữa mang cho tôi một cốc cà phê lên phòng làm việc.”

Tô Khiết Quỳnh đang xoay dây cót của người máy, nghe vậy thì chỉ gật đầu, cô đặt người máy dưới đất, ánh mắt hướng theo đường robot đi, cũng không có ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.

Phó Tử Uy nhìn thái độ của cô như thế, lông mày hơi nhíu lại, chỉ cảm thấy trong bụng có ngọn lửa bùng lên, nhưng coi như anh khống chế giỏi, quay đầu đi vào phòng làm việc.

Đuôi mắt của Tô Khiết Quỳnh nhìn theo ống quần của Phó Tử Uy đi đến cửa phòng làm việc, đợi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới thở phào một cái.

Thời gian trôi qua trong vô thức, đã hơn tám giờ, đứa bé đã buồn ngủ dụi dụi mắt.

Tô Khiết Quỳnh ôm lấy con đi tắm rửa, dỗ cậu nhóc ngủ rồi mới quay lại phòng khách, tất cả đồ chơi trên sàn đều đã được dì Tống dọn dẹp hết.

Tô Khiết Quỳnh nhìn phòng khách sạch sẽ, bất đắc dĩ quay đầu nhìn thoáng qua hướng phòng làm việc.

Bên trong rất yên tĩnh.

Lúc Phó Tử Uy đang làm việc thường rất tập trung, đến giờ đi ngủ anh mới ra ngoài.

Tô Khiết Quỳnh đi vào phòng bếp, từ nóc tủ lấy ra lọ bột cà phê đổ vào máy pha cà phê, sau một lát, một cốc cà phê thơm phức đã được chuẩn bị xong.

Bê cốc cà phê đi tới cửa, cô hơi dừng lại một chút, lại đi trở về, sau đó đem cà phê đổ đi.

Ban đêm uống cà phê rất hại cho giấc ngủ, Phó Tử Uy đã hay đau đầu, lúc ngủ là lúc não được nghỉ ngơi suốt một ngày dài.

Cô thay cà phê bằng một cốc sữa nóng.

Khi Phó Tử Uy nghe được tiếng động ở cửa, lập tức đóng trang máy tính lại, đổi thành một hòm thư công việc và trả lời email.

Khi anh nhìn thấy sữa bò nóng được đặt vào góc bàn, lông mày lập tức nhíu lại, ánh mắt nhìn bắt gặp vẻ ngoan ngoãn của Tô Khiết Quỳnh, trong lòng giống như dấy lên một ngọn lửa nhỏ.

Thứ anh muốn là cà phê mà cô lại mang cho anh sữa bò, đây là muốn đối đầu với anh sao?

Tô Khiết Quỳnh nhìn khuôn mặt Phó Tử Uy giãn ra, cũng không rõ anh đang nghĩ gì.

Cô liếc nhìn cốc sữa nóng, biết lý do tức giận của anh, liền giơ tay lên. 

“Ban đêm uống cà phê không tốt cho sức khỏe, anh sẽ không ngủ được.”

Anh không ngủ được thì cô cũng đừng nghĩ đến việc yên ổn mà đi ngủ.

Tô Khiết Quỳnh làm xong động tác tay, không muốn làm phiền anh làm việc, lập tức xoay người chuẩn bị đi ra. Chỉ là cô vừa mới bước được một bước thì đã bị Phó Tử Uy kéo lại.

Cánh tay của anh hơi dùng sức một chút, Tô Khiết Quỳnh liền ngã ngồi trên đùi anh, cô lập tức giãy dụa muốn đứng lên, thế nhưng vòng eo của cô bị anh một mực ôm chặt, cô không thể động đậy.

Phó Tử Uy một tay tiếp tục giữ eo của cô, tay còn lại nắm cằm của cô, để cô an tĩnh lại, cũng để cho cô nhìn thẳng vào anh anh.

Phó Tử Uy có chút nheo mắt lại, khuôn mặt lãnh đạm cao ngạo của anh lúc nào cũng có cảm giác như vương giả, nhìn cô chằm chằm.

Đôi mắt đen nhánh của anh không động đậy, lộ ra một luồng khí thế áp bức người khác. 

Đôi môi mỏng khẽ mở rồi lại đóng, phát ra giọng nam khàn khàn: “Em lại giận dỗi chuyện gì nữa đây?”

Ngón tay của anh vì cố trụ không cho cô tránh thoát, dùng sức siết chặt, khiến Tô Khiết Quỳnh bị đau, lông mày nhíu lại.

Nhưng cô cũng không chịu nói gì, hướng tầm mắt nhìn về phía khác.

Chính anh đã làm cái gì mà anh cũng không biết sao?

Nghĩ đến đây, cô hít sụt sịt một cái, khóe mắt liếc qua vừa vặn rơi vào bên trên cốc sữa bò.

Thật ra cô có thể rót cho anh một tách cà phê theo yêu cầu của anh, về chuyện đau đầu và những bệnh của anh, dù sao cũng không phải là cô đau.

Chỉ là cô chẳng mấy chốc sẽ rời đi, nhớ tới hai năm cùng ở bên cạnh anh, cô mới nảy sinh ý nghĩ muốn chăm sóc anh một chút, xem ra ý nghĩ này hoàn toàn là không cần thiết rồi!

Tô Khiết Quỳnh vừa nghĩ tới chuyện phát sinh, trong miệng cảm thấy đắng chát.

Cô cắn cắn môi, nghĩ đến chuyện sáng sớm, trong bụng liền thấy tức giận vô cùng.

Cô vì suy nghĩ cho anh nên mới làm vậy, dù sao cũng có người khác quan tâm anh, khi anh xảy ra chuyện gì cũng có người chạy tới làm cái này cái kia cho anh.

Cho dù bây giờ anh nên ngã bệnh cũng có người hấp tấp chạy tới chăm sóc anh!

... Hồi tưởng lại một chút...

Sáng sớm hôm đó, Kim Gia Hân như thường lệ đến dạy Phó Minh Viễn học, nhưng hôm nay không giống như mọi hôm.

Trong tay cô ta cầm theo một tập tìa liệu, không biết vô tình hay cố ý đưa chiếc vòng tay lộ ra trước mặt Tô Khiết Quỳnh.

Thừa dịp dì Tống đang bận rộn dọn dẹp ở trong phòng bếp, Kim Gia Hân cầm tài liệu đặt ở trước mặt Tô Khiết Quỳnh.

Lúc đó, Tô Khiết Quỳnh đang đút cơm cho Phó Minh Viễn ăn, nhìn thấy tài liệu trước mặt liền sửng sốt, có chút không hiểu nhìn về phía cô ta.

Kim Gia Hân mỉm cười lật tài liệu ra, hành động của cô ta cũng làm cho chiếc vòng trên cổ tay trơn tuột xuống, để vòng tay rõ ràng hiện ra trước mặt Tô Khiết Quỳnh.

Ánh bạc lóe lên, cô ta giả bộ như không thèm để ý đến, thu tay lại rồi nói: “Tài liệu này là tôi bỏ ra mấy ngày trời để nghĩ ra phương án giải quyết cho Tổng giám đốc Phó đấy.”

Tô Khiết Quỳnh cũng đã biết được dụng ý của cô ta, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta.

Nếu như cô không nhớ lầm, lần trước lúc cùng ăn cơm với cậu Phó, Phó Tử Uy đã cho cô lựa chọn, hoặc là đi làm ở tập đoàn Phó Nam hoặc là sẽ ở nhà chăm sóc Phó Minh Viễn, cô ta đã lựa chọn cái sau, Phó Tử Uy cũng đã giao dự án du lịch cho cấp dưới của mình nên dự án này không còn liên quan gì đến cô ta nữa rồi.

Mà bây giờ, Kim Gia Hân lại đang có dụng tâm làm dự án du lịch này, hiển nhiên là không muốn cứ như vậy mà bỏ lỡ cơ hội để thể hiện.

Kim Gia Hân thấy cô không có phản ứng gì, lại nói: “Vài ngày trước, cậu Phó có mời tôi ăn cơm chiều, anh ấy cũng quá khách sáo rồi. Tôi chỉ là giúp một chuyện nhỏ, không có nghĩa lý gì, anh ấy lại đưa cho tôi vòng tay quý giá như vậy, tôi thấy mình chưa có đóng góp gì lớn nên làm một tài liệu bổ sung muốn giao cho anh ấy.”

“Cho nên tôi muốn nghỉ một ngày, đến tập đoàn Phó Nam để giao tài liệu cho anh ấy.”

Tô Khiết Quỳnh nhìn lướt qua kia tài liệu, khóe môi hơi nhếch lên, trong lòng cười lạnh.

Đưa tài liệu chỉ là cái cớ mà thôi, cô ta chỉ là muốn tìm cơ hội tiếp cận Phó Tử Uy thôi.

Tô Khiết Quỳnh tiếp tục không lên tiếng, Kim Gia Hân tự mình nói: “Lúc đầu, tôi định nhờ mợ chủ Phó đây giúp tôi chuyển cho Tổng giám đốc Phó sẽ tốt hơn, nhưng nghĩ đến nếu như anh Phó có chỗ nào không được rõ ràng, tôi có thể ở đó giải thích với anh ấy một chút, cũng không mất thời gian của hai bên.”

Tô Khiết Quỳnh nhìn về phía cô ta, viết: “Tôi nhớ là anh Phó cũng có nói qua, hạng mục này đã giao cho người của công ty làm, công việc của cô Kim là dạy học cho Phó Minh Viễn. Cô làm như thế này có cảm thấy đúng không?”

Nụ cười Kim Gia Hân chợt cứng đờ, lập tức lại cười nói: “Mặc dù đã chuyển giao cho nhân viên trong công ty nhưng dù sao thì tôi cũng là người ban đầu đề xuất ra dự án này, cảm giác hạng mục này giống như một đứa con tinh thần của tôi vậy, giao cho người khác làm tôi cũng cảm giác không yên tâm, khó tránh khỏi muốn góp công sức một chút.”

“Giống như mợ chủ Phó đối với Phó Minh Viễn, nếu không phải là cô chăm sóc, cô sẽ luôn luôn có cảm giác không yên lòng, đúng không?”

Câu nói của Kim Gia Hân mang hai ý nghĩa, liếc trộm biểu cảm trên mặt của Tô Khiết Quỳnh, sau đó khẽ nâng cằm lên, ngữ khí lại cao hơn, hơi kiêu ngạo mở miệng: “Hơn nữa không phải mợ chủ Phó cũng đã nói, mặc dù tôi không cần tự mình tham gia vào hạng mục, nhưng hạng mục này rất khẩn cấp, hy vọng tôi có thể dành chút thời gian tới tham gia một chút để tránh mất thời gian của mọi người cũng như đẩy nhanh dự án hơn.”

Cô ta vốn cũng không hề đặt Tô Khiết Quỳnh vào mắt, hôm nay đến xin phép cô nhưng cũng là làm điệu làm bộ, chủ yếu vẫn là đến khoe khoang vòng tay mà Phó Tử Uy tặng cho cô ta, đả kích mợ chủ Phó là cô thôi.

Cô ta có người nhà họ Phó ủng hộ, lại có thể ở bên cạnh hỗ trợ sự nghiệp cho Phó Tử Uy, hơn nữa thái độ của Phó Tử Uy đối với cô ta cũng không lạnh lùng như trước.

Kim Gia Hân xoay xoay chiếc vòng tay, dùng ngón tay cái vuốt viên ngọc trên chiếc vòng, khóe môi khẽ cong lên.

“Thật ra tôi ở đây để giải thích cho mợ chủ Phó một chút, để mợ chủ Phó đưa cho anh Phó cũng không có việc gì, nhưng mợ chủ Phó cô…”

Cô ta nhìn lướt qua bờ môi của Tô Khiết Quỳnh, câu nói kế tiếp không nói ra, cố ý không nói hết câu, nghe có vẻ là đồng cảm nhưng lại đả kích Tô Khiết Quỳnh càng mạnh hơn.

Cô không thể giúp Phó Tử Uy chia sẻ những lo lắng của anh, thậm chí ngay cả những chuyện cơ bản nhất mà cô cũng không thể!

Tô Khiết Quỳnh siết chặt cái thìa trong tay, Kim Gia Hân không phải đang xin phép cô nghỉ mà là muốn khoe khoang ở trước mặt cô.

Tô Khiết Quỳnh trừng mắt nhìn, nhàn nhạt cười, viết: “Cô Kim đã nói như vậy rồi, nếu tôi không đồng ý thì cũng quá lãng phí tâm huyết mà cô Kim bỏ ra rồi.”

Câu nói của Kim Gia Hân không chỉ có một ý nghĩ, cô ta không phải đang châm chọc cô đấy sao?

Chờ sau khi Kim Gia Hân rời đi, trên mặt của cô mới hiện ra nụ cười lạnh nhạt.

Buổi tối mà Phó Tử Uy đưa cho cô một túi thuốc bổ lớn, anh không trở về ăn cơm chiều, nguyên nhân lại là cùng Kim Gia Hân đi ăn tối.

Hạng mục này cũng là một đứa con tinh thần...

Ha ha, Kim Gia Hân coi hạng mục này là đứa con tinh thần của cô ta và Phó Tử Uy, ha ha, cùng nhau nuôi nấng cho hạng mục trưởng thành, đúng không?

Thật là nực cười.

Tô Khiết Quỳnh cảm thấy mình thật ngu ngốc, đêm hôm đó, Phó Tử Uy còn ôm cô, bảo cô hãy dựa vào anh, lúc đó thế mà cô lại có chút cảm động.

Suy nghĩ kỹ một chút, anh chưa từng công nhận cô, làm sao cô dám cơ chứ!

Nếu như bọn họ tình chàng ý thiếp, cô lại làm gậy tre chắn ngang đường của bọn họ như vậy, không bằng tán thành cho bọn họ, cô cũng sớm có được tự do.

... Trở lại hiện tại...

Phó Tử Uy nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường của cô, cũng không biết cô đang giận cái gì.

Mà sự kiên nhẫn của anh cũng nhanh chóng cạn kiệt. Ngón tay của anh càng thêm dùng sức bóp: “Nói đi chứ, em không phải rất giỏi khoa tay múa chân linh tinh hay sao?”

Tô Khiết Quỳnh bị anh bức ép đến đỏ cả mắt, nhìn anh chằm chằm, cô luyên thuyên với anh lúc nào?

Hơn nữa, anh nhìn cô từ đầu đến chân đều cảm thấy không vừa mắt, nên đương nhiên mọi việc mà cô làm đối với anh rất không ưng ý rồi.

Tô Khiết Quỳnh trong lòng bi thương, e rằng anh đang thầm ước gì cô nhanh chóng biến mất, đừng xuất hiện trước mặt của anh nữa.

Phó Tử Uy nhìn bộ dạng cô cắn môi trừng mắt, khuôn mặt đỏ bừng phồng má lên, không còn giống như cá chép đỏ thường ngày, bộ mặt của cô lại càng thêm sinh động hơn.

Anh thế mà còn cảm thấy cô có chút đáng yêu.

Phó Tử Uy nhìn cô cắn môi nhìn mình chằm chằm, lấy ngón tay sờ nhẹ lên bờ môi cô, xoa bóp hai lần, thấy mềm mềm.

Anh nhớ tới lần đó ở rạp chiếu phim tư nhân, lúc cô chủ động hôn anh, môi cô mềm mại, hương vị vô cùng ngọt ngào, trở về lâu như vậy rồi mà vẫn khiến anh nhớ đến nay.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng anh vừa trầm xuống, nhiệt độ trong đôi mắt lạnh đi mấy phần.

Cho dù ngọt ngào đến đâu, cô cũng chỉ là người câm, anh lại ghi nhớ kỹ những chuyện đó làm gì cơ chứ?

Cô còn không đáng để anh lãng phí tế bào não để nhớ đến tư vị của cô.

Cũng không cần.

“Thôi bỏ đi, dù sao thì em muốn nói cũng chẳng nói được gì.”

Một lúc lâu sau Phó Tử Uy mới mở miệng, lời nói tựa như là thanh đao đâm vào tim cô một cái, mắt Tô Khiết Quỳnh đỏ hơn một chút, càng thêm phẫn nộ trừng anh, mặc dù bị đau do tay bị bóp chặt, cô vẫn cố gắng vùng vẫy.

Đôi môi là của cô, có như thế nào thì cũng là chuyện của cô, cô sẽ không nói gì, sẽ không để anh phải bỏ công lo lắng!

Hành động của cô đã châm lên ngọn lửa trong người Phó Tử Uy, cộng thêm việc anh vốn đang tức giận, cô lại động đậy, lần này Phó Tử Uy ôm lấy lưng cô rồi nhấc bổng cô lên, đè lên bàn làm việc, đồng thời cả cơ thể anh cũng đè lên theo.

Tô Khiết Quỳnh cảm nhận được sự thay đổi của anh, biết rằng anh muốn làm gì, chính vì thế cô càng ra sức vùng vẫy.

Lúc trước anh muốn làm thì cũng chỉ là làm trên giường, những nơi khác chưa từng làm qua, mặt của cô cũng không đủ dày để làm vậy.

Nhưng sức lực của cô không hề hấn gì so với người đàn ông trước mặt.

Rất nhanh cô đã bị anh chiếm giữ, mà điều duy nhất cô có thể làm để phản kháng là giơ nanh vuốt cào lên lưng anh.

Không ngờ những vết cào của cô chỉ càng kích thích anh nhiều hơn, Tô Khiết Quỳnh vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, càng tức bản thân mình hơn vì đã có phản ứng, đến cuối cùng cô còn hoàn toàn đắm chìm vào nó.

Phó Tử Uy nhìn chằm chằm vào làn da ửng đỏ của cô, nhân lúc cô ngửa cổ lên đã cắn vành tai mẫn cảm của cô, sau đó thổi hơi nóng bên tai cô và nói: “Tôi nói rồi, em phải học cách lấy lòng tôi, đừng cố chọc giận tôi nữa, em hiểu không?”

Ngày hôm sau, Tô Khiết Quỳnh lần nữa tỉnh lại trên giường.

Sau khi xong việc trong phòng sách, cô đã tự quay trở về phòng của mình, đồng thời khóa lại cửa phòng, Phó Tử Uy tuy có chìa khóa dự phòng nhưng cũng không đến trêu chọc cô nữa.

Bởi vì quá mệt, cô đã ngủ thiếp đi đến tận sáng hôm sau, nhưng trong giấc mơ cơ cảm giác như bị bóng đè, vô cùng khó chịu.

Bên ngoài có tiếng sột soạt, Tô Khiết Quỳnh đoán là Phó Minh Viễn, nhóc con đã tỉnh dậy từ rất sớm.

Cô xuống giường đi mở cửa, quả nhiên là Phó Minh Viễn, nhìn thấy mẹ cậu bé lập tức chạy đến ôm chân cô: “Chào buổi sáng mẹ yêu.”

Tô Khiết Quỳnh nhìn con trai cưng của mình, trái tim như muốn tan chảy, cô đưa tay bế cậu bé lên, tặng con trai vài nụ hôn chào buổi sáng, lúc định quay người đi về phòng, nụ cười chợt cứng đờ khi nhìn thấy thứ trên cánh cửa.

Trên tay nắm cửa có chốt an toàn, nếu từ bên trong mở ra, sẽ có tiếng chốt an toàn phát ra, vậy lúc cô vừa mở cửa, có nghe được âm thanh đó không?

Trong lúc đang nghĩ về điều đó, Phó Minh Viên chợt ôm lấy mặt cô, sau đó thân thiết dùng tay nghịch trên mặt cô, nghịch một hồi cuối cùng cũng làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô.

Tô Khiết Quỳnh quay trở lại phòng, đầu tiên đặt con trai ngồi trên giường, rồi cô đi thay quần áo, sau đó lại bế con trai về phòng giúp con tắm rửa thay quần áo.

Lúc đi ra cửa, cuối cùng cánh cửa của phòng ngủ chính cũng mở ra, người đàn ông mặc áo mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt sọc xanh đậm, bên dưới mặc một chiếc quần tây thẳng tắp không một vết nhăn, cánh tay vắt một chiếc áo vest cùng màu, một sự kết hợp trước sau như một, vô cùng ngay ngắn gọn gàng.

Tô Khiết Quỳnh nhìn thấy anh, đang có ý định ôm con trai đi qua nhưng Phó Minh Viễn đã giơ cánh tay nhỏ ra đòi bố ôm, thấy thế Tô Khiết Quỳnh dứt khoát nhét con trai vào trong lòng anh rồi đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Phó Tử Uy lạnh mặt nhìn theo bóng dáng Tô khiết Quỳnh, ôm theo con trai đi về phía phòng ăn.

Bởi vì bữa sáng chưa được chuẩn bị xong, Phó Tử Uy phải dỗ dành con trai trước, Tô Khiết Quỳnh cầm bình sữa đi ra, cậu bé ôm lấy bình sữa yêu thích nhất của mình và bắt đầu uống.

Tô Khiết Quỳnh lại quay vào phòng bếp, từ đầu đến cuối ánh mắt của Phó Tử Uy chưa từng rời khỏi người cô.

Nhìn bộ dạng không nóng không lạnh, không để anh trong tầm mắt của cô, có vẻ như cô đang hoàn toàn coi lời của anh như gió thổi bên tai.

Cả một buổi sáng, tâm trạng của anh không được cải thiện lên một chút nào.

Ăn xong bữa sáng, Phó Tử Uy ôm theo bộ mặt nghiêm nghị đi làm, dì Tống nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của anh cũng không dám ho he tiếng nào.

Mới yên ổn được mấy ngày, tại sao lại cãi nhau rồi.

Nhưng cái nhà này chính là thế, dì Tống đã sớm không còn thấy kỳ lạ nữa rồi.

Phó Tử Uy vừa ra khỏi nhà thì Kim Gia Hân đã tới.

Hôm qua không được gặp mặt Phó Tử Uy, nhưng ở trước mặt Tô Khiết Quỳnh, cô ta vẫn phải tiếp tục diễn kịch.

Cô ta vươn tay lên vén mớ tóc đang lòa xòa trước mặt ra sau tai, vòng tay bạc phát sáng dưới ánh nắng làm cho người khác không thể không chú ý đến.

Kim Gia Hân cười xán lạn: “Chào buổi sáng, mợ chủ Phó.” Nói xong, cô ta lại cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt mặt Phó Minh Viễn: “Chào buổi sáng, nhóc Minh Viễn.”

“Lúc cô giáo Kim nói chào buổi sáng với con, con phải nói lại thế nào với cô giáo nhỉ?” Cô ta cố ý dùng tay vén mái tóc dài đồng thời đưa khuôn mặt tới gần theo.

Thứ nhất là cô ta muốn Tô Khiết Quỳnh phải thấy rõ được vòng tay của cô ta, thứ hai là cô ta đang đợi một cái hôn chào buổi sáng từ Phó Minh Viễn.

Đôi mắt trong veo của Phó Minh Viễn cong lên, ngọng nghịu nói: “Chào buổi sáng, cô giáo.”

“Minh Viễn lúc ngủ dậy phải nói chào buổi sáng với mẹ rồi ạ.”

Câu nói đầu tiên của cậu bé đã khiến Kim Gia Hân vô cùng vui mừng, nhưng câu sau thì lại khiến cho cô ta giống như bị đâm một nhát vào tim, niềm vui cũng bị giảm đi một nửa

Không cần biết cô ta dạy đứa trẻ này thế nào, nhưng cậu bé luôn đặt Tô Khiết Quỳnh lên trước cô ta.

Quả nhiên mẹ ruột bao giờ cũng là nhất.

Nhưng sự bất mãn trong lòng cô ta sẽ không dễ dàng để lộ ra bên ngoài, cô ta vẫn có thể nở nụ cười và khen Phó Minh Viễn rất thông minh, dạy một mà cậu bé đã hiểu mười.

Tô Khiết Quỳnh lạnh lùng nhìn, đây là con trai của cô, trên người cậu bé có chảy một nửa dòng máu của cô, ở trong bụng cô hơn chín tháng, chẳng lẽ có thể bị dụ dỗ chỉ vì vài câu nói của cô ta thôi sao?

Kim Gia Hân không thể thỏa mãn khi nói chuyện với Phó Minh Viễn, lại cố tình nói: “Đúng rồi, hôm qua anh Phó có xem qua tài liệu của tôi, anh ấy vô cùng hài lòng.”

Tô Khiết Quỳnh có ý muốn thành toàn cho bọn họ, cô nở một nụ cười điềm tĩnh và lịch sự với cô ta.

Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt kiêu hãnh của Kim Gia Hân, đối phó với cô ta qua loa rồi bỏ đi làm.

Đúng lúc chuẩn bị tới trạm tàu điện ngầm, đột nhiên bên cạnh vang lên một âm thanh chói tai, Tô Khiết Quỳnh quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy một chiếc Porsche màu trắng, chủ nhân của chiếc xe đó không ai khác là Kỳ Minh Dương.

Anh ta lái xe chầm chậm theo nhịp bước chân của cô, nở một nụ cười lương thiện.

“Đi đâu thế, tôi đưa cô đi nhé?”

Kể từ lần đầu Tô Khiết Quỳnh gặp mặt Kỳ Minh Dương ở công viên kia, về sau bọn họ cũng không có gặp lại.

Cô không hề có ý muốn né tránh anh ta hay gì, chỉ đơn thuần là không gặp lại mà thôi.

Nhưng sau khi biết anh ta là cậu hai của nhà họ Kỳ, trong lòng Tô Khiết Quỳnh cũng cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì cô đã suýt chút nữa kết hôn cùng với người này.

Tô Khiết Quỳnh cười chỉ về phía trạm tàu điện ngầm, ngụ ý bản thân sẽ đi tàu điện ngầm, từ chối ý tốt của anh ta.

Cô quay đầu, đi thêm vài bước nữa là đến thang máy, bóng dáng từ từ di chuyển xuống mặt đất.

Bây giờ là khoảng thời gian cao điểm đi làm, lúc cô đang đứng chờ tàu điện ngầm đi tới, đột nhiên một dáng người cao lớn đứng bên cạnh cô, cô ngẩng đầu lên nhìn, lại là Kỳ Minh Dương.

Tô Khiết Quỳnh đứng hình, đúng lúc Kỳ Minh Dương cúi đầu xuống, đối mặt với cô, trên mặt anh ta lại nở một nụ cười.

Anh ta chỉ tàu điện ngầm phía trước: “Tàu đến rồi, lên trước rồi tôi sẽ nói chuyện với cô.”

Cửa tàu mở ra, Tô Khiết Quỳnh không nghĩ nhiều và bước lên.

Vận may vẫn rất tốt, cô chiếm được một chỗ ngồi.

Từ đầu trạm cho đến cuối trạm cần mất hơn một tiếng, hôm qua cô bị Phó Tử Uy giày vò rất lâu trên bàn làm việc, đến bây giờ chân vẫn cảm thấy đau, cô không muốn phải đứng trên tàu suốt đoạn đường để đến trường.

Kỳ Minh Dương không chiếm được chỗ ngồi, đứng trước mặt Tô Khiết Quỳnh vịn vào cái vòng trên xà ngang.

Thân hình anh to lớn, tướng mạo anh tuấn, mặc quần áo đắt tiền, ở một nơi đông người thế này không hỏi gây sự chú ý, nhiều ánh mắt đổ đến, nhưng có vẻ anh ta hoàn toàn không biết điều đó, nói với Tô Khiết Quỳnh: “Có phải cô rất để ý đến thân phận của tôi không?”

Hôm đó Phó Tử Uy không hề ngần ngại mà nói ra chuyện giữa hai người bọn họ, tình huống lúc đó khiến lần gặp mặt tiếp theo vô cùng xấu hổ.

Tô Khiết Quỳnh không nghĩ rằng Kỳ Minh Dương sẽ thẳng thắn như vậy, trước mặt anh ta chỉ có thể dối lòng lắc đầu thể hiện ý không có.

Kỳ Minh Dương nhân tiện nói: “Không có thì tốt rồi.”

“Thật ra tôi tìm cô là có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Tô Khiết Quỳnh mở to đôi mắt, phủ nhận việc mình có thể giúp đỡ anh ta.

Trong mắt mọi người, cô là một người câm, một người vô dụng mà thôi.

Cô tự chỉ vào mình, có chút không dám tin.

“Anh muốn tôi, giúp anh sao?”

Cô dùng một vài ngôn ngữ ký hiệu đơn giản, Kỳ Minh Dương có thể hiểu được, đồng thời hành động này của cô đã thu hút nhiều sự tò mò của người xem trên tàu.

Không dễ gì có thể bắt gặp một người câm đang dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!