Lọc Truyện

Cô Vợ Câm Của Tổng Tài Mặt Lạnh (FULL)

 Cô quay đầu lại nhìn khuôn mặt tuấn tú đang say giấc nồng của Phó Tử Uy, khóe miệng cong lên một nụ cười tự giễu, một mình đối mặt với ánh trăng, suốt đêm cho đến rạng sáng.

Đến sáng sớm Tô Khiết Quỳnh mới cảm thấy buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi, nhưng không bao lâu sau liền tỉnh lại.

Mặt trời đã ló dạng, tia sáng đầu tiên chiếu xuống nền nhà, những hạt bụi bay theo tia sáng.

Tô Khiết Quỳnh chầm chậm tỉnh lại từ trong cơn mê tỉnh lại. Cô vẫn chưa quen với việc ngủ chung giường với anh, mỗi lần ngủ chung, cô đều ngủ muộn và dậy sớm.

Phó Tử Uy vẫn còn đang ngủ, nhưng bàn tay vòng qua người cô đã thả lỏng hơn một chút.

Tô Khiết Quỳnh ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh.

Vẻ ngoài của Phó Tử Uy quả thật không chê vào đâu được, hàng lông mày rậm, chiếc mũi cao, ngũ quan sắc sảo. Những người trong nhà họ Phó đều có vẻ ngoài rất đẹp, nhưng lúc trước bà Trác Vân Nhã là người phụ nữ đẹp nhất Thành phố Bắc Vân, vậy nên Phó Tử Uy trông càng đẹp hơn.

Cho dù đang ngủ hay đang thức, anh vẫn là một nam thần đích thực.

Đôi mắt Tô Khiết Quỳnh rơi vào phần yết hầu của anh.

Yết hầu của anh rất gợi cảm, giọng nói của anh không những hay mà còn có sức hấp dẫn.

Điều này càng làm tăng thêm khoảng cách giữa hai người họ.

Mỗi lần Tô Khiết Quỳnh tỉnh dậy từ trong lòng anh, cô sẽ đều có một cảm giác không hề chân thực.

Có thể chính là vì cảm giác không chân thật này cho nên mỗi khi hai người họ ngủ cùng nhau, Tô Khiết Quỳnh đều cảm thấy không tin được mà dậy rất sớm.

Cô nhẹ nhàng đẩy tay của Phó Tử Uy ra, nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm bộ đồ ngủ trên sàn để che người lại rồi chạy vào phòng tắm.

Những lúc như thế này, tâm trạng sợ mang thai của cô sẽ càng căng thẳng hơn.

Cô thực sự sợ có thai thêm lần nữa, nhưng dựa trên xác suất trong quá khứ, vợ chồng họ đã quan hệ nhiều lần như vậy, ba năm nay cô vẫn không mang thai đứa thứ hai. Chắc là sẽ không sao đâu...

Cô cúi đầu chạm vào cái bụng phẳng lì của mình, trên đó không có vết rạn hay sẹo nào, như thể cô chưa từng sinh con vậy.

Khi cô sinh Phó Minh Viễn là sinh tự nhiên.

Ngày hôm đó, ông cụ Phó bị ốm nặng phải đưa vào phòng phẫu thuật để cấp cứu, tất cả những người trong nhà họ Phó đều đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ có một mình cô ở lại nhà cũ của nhà họ Phó.

Không hiểu vì sao, rõ ràng là còn nửa tháng nữa mới đến ngày dự sinh, nhưng lúc đó đứa trẻ đã vội vàng muốn ra ngoài rồi.

Bụng cô to đến nỗi lúc đi còn không nhìn thấy chân của mình, đạp phải giọt nước trên mặt đất, chân trượt một cái khiến cô không đứng dậy được nữa, lúc đó cô chỉ có thể tự mình sinh con ra.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!