Lọc Truyện

Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu – Lục Kiến Thành – Nam Khuê

Hít sâu một hơi, Nam Khuê quyết định.

“Bé cưng, mặc kệ người kia có phải cha hay không, mẹ nhất định phải vào xem thử.”

“Nếu đúng thì một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”

“Nếu như không phải thì chúng ta tiếp tục tìm, được không?”

Nói xong Nam Khuê đi vào trong nhà hàng.

Bên trong được xây rất đẹp, có cầu nước nhỏ, phong cảnh cũng vui mắt, nhưng Nam Khuê không có tâm trạng quan tâm đến những chuyện này.

Tất cả tâm trạng của cô đều đặt hết lên người đàn ông kia.

Mỗi một bước đi là nhịp tim cô lại đập nhanh hơn một lần.

Hai tay nắm chặt, trái tim cô như treo lơ lửng trên cao.

Trong lòng càng không ngừng cổ vũ bản thân: “Kiến Thành, là anh, nhất định là anh.”

“Anh có biết em nhớ anh thế nào không?”

Cô nhanh chóng cách bóng lưng kia ngày càng gần.

Ba bước, hai bước…

Chỉ còn một bước cuối cùng là cô có thể đứng trước mặt anh ấy, thấy rõ dáng vẻ của anh ấy.

Nhưng cô lại sợ.

Sợ cái gì? Đương nhiên là sợ không phải.

Nam Khuê nhắm chặt mắt, đi đến trước người kia.

Sau đó cô nhẹ nhàng mở mắt ra, nhưng cũng chỉ dám mở hé một xíu.

“Kiến…”

Giây phút mở mắt ra, cô gần như là tràn đầy hi vọng mà gọi tên anh.

Nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt kia, cô vẫn thất vọng.

Không phải.

Đúng rồi, biển người mênh mông, nhiều người tìm kiếm bao nhiêu ngày như vậy cũng không được thì sao có thể trùng hợp đến mức để cô gặp được chứ?

Là cô mơ mộng rồi, trên thế giới căn bản không có chuyện trùng hợp như vậy.

Nam Khuê thu hồi nụ cười tươi tắn lại, cô miễn cưỡng cười nói: “Thật xin lỗi, hình như tôi nhận nhầm người.”

Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bụng cô vô cùng dịu dàng: “Không sao, trông cô như thế này giống như đang tìm người vậy. Có cần tôi giúp không?”

Nam Khuê lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng có khả năng tạm thời tôi chưa tìm được…” Anh ấy.

Chữ cuối cùng còn chưa nói xong.

Đột nhiên bên tai đã vang lên một giọng nói sắc bén: “Hay lắm, con hồ ly tinh này, cuối cùng lần này cũng bị tôi bắt được rồi nhé.”

“Cái đồ hồ ly tinh này, không làm được gì tốt lại còn làm tiểu tam đi dụ dỗ ông xã người khác à?”

Nam Khuê còn chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ kia đã lao đến trước mặt cô.

Một giây sau, cô ta cầm ly rượu vang trên bàn đổ lên đầu Nam Khuê.

Trong nháy mắt, rượu vang đỏ từ tóc Nam Khuê chảy xuống.

Hình như cô bị hiểu lầm rồi.

Nam Khuê hơi hé miệng định giải thích thì người phụ nữ kia đã trực tiếp cầm bình rượu lên đổ tiếp.

Lần này bộ váy trắng trên người Nam Khuê gần như bị nhuộm đỏ.

Trên người cũng vô cùng lộn xộn.

Vì váy bị làm ướt nên bụng Nam Khuê càng lộ rõ hơn, váy trên người cũng có chút xuyên thấu.

Người đàn ông áy náy kia nhìn cô, vừa nói “xin lỗi” vừa cởi áo trên người ra đưa cho Nam Khuê.

Nhưng không ngờ động tác này càng chọc tức vợ anh ta hơn.

Người phụ nữ kéo áo người đàn ông lại, vô cùng tức giận nhìn Nam Khuê: “Giỏi thật đó nha, dáng vẻ mềm mại đáng yêu này của cô đúng là khiến cho đàn ông chết mê chết mệt mà.”

“Nhưng tôi cảnh cáo cô, đây là chồng tôi, từ hôm nay trở đi cô cút ra khỏi cuộc sống của chúng tôi ngay, nếu cô còn dám tới quấy rầy chúng tôi thì đừng trách tôi không khách khí.”

Sau khi sửa sang lại tóc mình, cuối cùng Nam Khuê cũng phản ứng lại kịp.

“Cô gái này, tôi nghĩ cô…”

 

Nhưng cô còn chưa nói xong thì người phụ nữ kia đã hung dữ cắt lời cô: “Còn cái thứ nghiệt chủng trong bụng cô nữa, lập tức xử lí sạch sẽ cho tôi.”

“Tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện chồng tôi có con riêng ở ngoài, nếu như cô không nỡ thì để tôi xử lí thay cô.”

Lúc này người đàn ông kia cầm tách trà trên bàn giội thẳng lên người người phụ nữ kia.

Nước lạnh khiến người phụ nữ kia lập tức bình tĩnh lại.

Người đàn ông kia cũng nói ngay: “Lập tức xin lỗi cô gái này ngay đi, anh căn bản không quen cô ấy, vừa rồi cô ấy đến hỏi đường.”

Người phụ nữ kia rõ ràng không tin.

Nam Khuê lau sạch rượu đỏ trên mặt, cô đang định nói gì đó.

Đúng lúc này Trần Tranh xách túi chạy vội vào.

Khi thấy dáng vẻ của Nam Khuê, anh ta lập tức cởi áo ra khoác lên cho cô, đồng thời nói: “Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này người phụ nữ kia mới bán tin bán nghi, cảm thấy có khả năng mình đã nhìn nhầm người.

Người đàn ông kia vừa nói lời xin lỗi vừa giải thích lại chuyện kia một lần nữa.

Trần Tranh cũng không chịu thua, anh ta cầm một chai rượu vang khác, trực tiếp đổ thẳng lên đầu người phụ nữ kia.

“Cô nên mong thiếu phu nhân của chúng tôi không bị sao, nếu như cô ấy và đứa bé trong bụng cô ấy có việc gì thì tôi sẽ tuyệt đối không tha cho cô.”

Nói xong Trần Tranh bảo vệ Nam Khuê rời đi.

Vì trên người rất bẩn nên Nam Khuê vào trong nhà vệ sinh lau qua một chút, sau đó cô thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.

Nhưng cho dù như vậy, lúc ngồi trên xe quay về, Nam Khuê yên lặng một cách kì lạ.

Cô chỉ lẳng lặng ngồi đó, toàn bộ quá trình không nói một lời.

Trần Tranh nhìn mà thấy luống cuống.

Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa mà nói: “Thiếu phu nhân, nếu như cô cảm thấy chưa hết giận thì bây giờ chúng ta quay lại…”

Nam Khuê lắc đầu: “Không phải, không liên quan đến cô ấy.”

Nói xong cô vẫn trầm mặc.

Lúc về đến nhà, thời tiết đã vô cùng âm u.

Nhưng Nam Khuê không muốn vào nhà, cô nói cô muốn đi dạo trong vườn một chút.

Trần Tranh biết mình không khuyên nổi, anh ta nói: “Thiếu phu nhân, vậy tôi đi cùng cô, cô có gì phân phó cứ gọi tôi.”

“Ừm.”

Đi trong vườn một lúc, Nam Khuê ngồi xuống ghế dài.

Lúc nhìn Trần Tranh, đột nhiên cô nói: “Anh có biết vì sao tôi đột nhiên khó chịu không?”

Trần Tranh đi đến bên cạnh cô, không biết nên trả lời như thế nào.

Nam Khuê tiếp tục: “Tôi khó chịu không phải vì bị người khác bắt nạt, mà là lúc tôi bị người khác bắt nạt, anh ấy cũng không còn ở bên cạnh để làm chỗ dựa, để bảo vệ tôi.”

“Nếu như hôm nay Kiến Thành ở bên cạnh tôi, anh ấy tuyệt đối sẽ không để tôi bị bắt nạt, anh ấy càng sẽ không để cho tôi bị người khác mắng là hồ ly tinh.”

“Trần Tranh, anh biết gì không? Tôi rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh ấy.”

“Vì sao chứ? Chúng tôi đã nắm tay nhau đi qua nhiều mưa gió như vậy, đã sắp có thể một nhà hạnh phúc bên nhau, có thể trở thành một gia đình vô cùng hạnh phúc, nhưng tại sao lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy chứ?”

“Tôi vẫn luôn chắc chắn, tôi cảm thấy anh ấy không hề rời đi, nhưng đến bây giờ tôi cũng không rõ nữa.”

“Kiến Thành, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh mau về đi, có được không?”

“Em không chịu nổi, em thật sự không chịu nổi nữa, mỗi giây mỗi phút không có anh bên cạnh em đều cảm thấy rất khó chịu.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!