Lọc Truyện

Cố Tổng Sủng Thê

Chương 315

Cố Văn bất lực lắc đầu, cậu ấy biết Sở Trọng Văn là vì muốn. tốt cho mình, nhưng không thể để cho Sở Phong hành động theo cảm tính. Cậu ta lấy điện thoại, gọi điện cho Lăng Khải. Cố Văn nhờ Lăng Khải giúp cậu ta để mắt đến Sở Trọng Văn, tuyệt đối không thể để cậu ta đi làm những việc ngốc.

Nhà họ Sở chỉ có mình đứa con là Sở Trọng Văn, hơn nữa gia đình lại cực kì tốt với cậu ta, ngoài Sở Đình Trung ra, tất cả mọi người yêu thương cậu ta như bảo bối, vì vậy nếu xảy ra chuyện, Nhà họ Sở sẽ phải đối mặt với phong ba bão táp. Xích đu cũng đã làm xong, trời vẫn còn sớm, Cố Văn gọi người trong bếp chuẩn bị chút đồ ăn, bưng vào trong phòng. Mộc Mai vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giống như đang đợi ánh trăng xuất hiện.

“Mộc Mai, em đừng ngồi nữa, lại đây ăn chút gì đi nhé, cả ngày hôm nay em vấn chưa ăn gì cả” Cố Văn bưng cháo đến ngồi cạnh Mộc Mai, múc lên một thìa, nhẹ nhàng thổi. Hơi thở ấm áp đã kích thích Mộc Mai, cô ấy giành lấy bát cháo trong tay Cố Văn, tự mình ăn, không đến vài phút, bát cháo chỉ còn nhìn thấy đáy.

Cố Văn mừng không kể xiết, cô ấy cuối cùng cũng đã chịu ăn rồi! Điều nó chứng tỏ đã có sự chuyển biến tốt, khoảng chừng một thời gian nữa chắc chắn sẽ nhớ lại mình là ai. Mộc Mai ngước lên nhìn Cố Văn, Cố Văn cảm thấy điều gì đó, liền cầm tay đứng trước Mộc Mai: “Em đã nhớ ra điều gì rôi sao?”

“Lâm Dịch, anh giúp em tìm người đàn ông tên là Lâm Dịch. Chính anh ta đã cứu em và con” Ánh mắt Mộc Mai đã lấy lại thần hồn, dường như đã nhớ lại những chuyện đã xảy ra dưới tầng hầm, Gố Văn đứng thẳng người: “Em nói sao? Lâm Dịch, tên là Lâm Dịch đúng không?”

Nhưng Mộc Mai lại không nói gì nữa, lại ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang đợi màn đêm buông xuống. Cố Văn đem đồ ăn ra ngoài, lập tức lấy điện thoại gọi cho Bạch Lâm Anh, bảo anh ta lập tức đi tìm người tên Lâm Dịch, đó chính là người đã cứu vợ mình.

Thời tiết hôm nay thật đẹp, vầng trăng không có mây đen che khuất, ánh trăng rực rỡ soi sáng cả một con phố, khiến mọi thứ trở nên thật dịu dàng.

Mộc Mai ngơ ngác ngồi trên xích đu, ngước lên nhìn ánh trăng, không biết cô ấy đang nghĩ gì, Cố Văn lấy một cái chăn mỏng khoác lên người Mộc Mai: “Mình quay về nhé, em đã ngồi ở đây lâu rồi”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!