Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Lê Văn Vân sửng sốt một chút rồi máng: “Má nó, hai thầng này đi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống giàu có mà không dẫn theo anh.”

Phạm Nhược Tuyết không đáp lại, chỉ nói: “Lại đây, em xoa bóp cho anh một chút!”

Nghe được câu này của Phạm Nhược Tuyết, trong lòng Lê Văn Ván không khỏi có chút vui mừng!

Kỹ thuật xoa bóp của Phạm Nhược Tuyết vần tốt, mấu chốt là anh rất thích cảm giác gối đầu lẽn đùi cúa Phạm Nhược Tuyết.

Anh nâm xuống ghế sofa, tự nhiên đặt đầu trên đùi Phạm Nhược Tuyết.

“Còn mấy người Liễu Ngọc thi sao?” Lẻ Văn Vân hỏi.

“Đều đă ngủ hết rồi, nên động tĩnh của anh nhỏ một chút!” Phạm Nhược Tuyết nói.

“Động tĩnh?” Hai mảt Lê Văn Vân sáng lên, nói: “Em muốn động tĩnh với anh nhỏ một chút à?”

“Anh muốn chết há?” Phạm Nhược Tuyết nói với ánh mât lạnh lùng.

Lê Văn Vân nhanh chóng ngậm miệng lại, bấy giờ Phạm Nhược Tuyết mới không tự chủ được mà nở một nụ cười. Cô đặt tay lên đầu Lẻ Văn Vàn, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp cho anh, đồng thời lên tiếng hòi: ‘Mấy ngày kế tiếp, anh dự định sẽ như thế nào? Anh là ông chủ phủi tay mặc kệ, hình như anh không quan tâm gì đến chuyện sắp xếp mấy người đó mà chỉ chờ ba ngày sau trực tiếp rời đl nhỉ?”

Lê Văn Vân cười nói: “Gần đây thần kinh cứ căng thắng mãi, ba ngày nay cứ ớ trong nhà thôi, sau đó đi xem đám người Khương Vf, chờ mấy ngày nữa chuẩn bị xong!”

ở lại ba ngày chủ yếu là đế giải thích một số điều cho những người ở khu Tội Ác này.

Trên thực tế, có rất nhiều người muốn rời khỏi đây, nhưng cũng có rất nhiều người không muốn rời đi.

Họ đã bén rê từ lâu ờ thành phố này.

Nếu cả gia đình rời đi thì đa số họ đều sẵn lòng, nhưng nếu đế gia đình mình ở đây mà bỏ đi một mình, thì có lẽ một số người trong số họ không thể chấp nhận được.

Vả lại dù muốn lên đường thì cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hành lý, đồ ăn dọc đường, nguồn nước ngọt… vv.

Phải cho họ thời gian để chuấn bị.

Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: ‘Cũng được, lần này… Em hy vọng có thế báo thù cho Đường Đường một cách thuận lợi!”

“Hừm, dù sao thì tổng bộ Liên Hợp Quân cũng ở bên Europa. Đến lúc đó chúng ta cứ đi thẳng đến đó trước, anh thật sự muốn hỏi rốt cuộc là thâng cháu trai nào đã đề xuất sa thải anh khỏi Người Gác Đêm.” Lẽ Văn Vân cười khấy một tiếng.

“Anh định lảm ầm ĩ lẻn sao?” Phạm Nhược Tuyết nói: “Cũng đã đến lúc làm ầm một trận rồi.”

Lè Văn Vân gật đầu nói: “Đế qua rồi nói sau, đến lúc đó anh sẽ trực tiếp đập nát những tấm huy chương mà anh nhận được lên trên đầu bọn họ.”

Phạm Nhược Tuyết cười nói: “Đây đúng là điều mà anh có thể làm. Chúng ta sẽ trực tiếp đến Europa sao?”

“ỪT Lê Văn Vân gật đầu nói: “Chúng ta đi qua đó trước đi, không cần giấu diếm cái gì hết, chỉ cần đưa hai chiếc du thuyền qua đó. Bọn họ muốn đánh thì chúng ta đánh, muốn nói chuyện thì anh sẽ nói chuyên đàng hoàng với bọn họ. Dù sao thì chúng ta cũng chiếm lý, bọn họ chơi anh, anh không hề thẹn với lương tâm.”

“Chính nghĩa tất tháng!” Phạm Nhược Tuyết mỉm cười.

Sau đó cô lại cúi đầu, nhìn Lê Văn Vân nói: “Trong lòng anh… có oán hận gì không?”

“Có chứ!” Lê Văn Vân nói: “Nhưng cũng không nhiều lám.”

“Còn có thế trờ lại Người Gác Đèm không?” Phạm Nhược Tuyết lại hỏi: “Hay là anh định tự lập sơn môn.”

Vẻ mặt của Lê Văn Vân cứng đờ, anh không ngờ Phạm Nhược

Tuyết đột nhiên hỏi một cảu như vậy.

“Không biết!” Lè Văn Vân thành thật nói.

Mười tám năm đầu, Lê Văn Vân sống trong cảnh hỗn độn.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!