Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

“Bùm!”

Lúc này, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh ông ta, nâm đấm hai người đụng nhau, chân khí trào ra, đèn đường bên cạnh bị lật bay đi ra xa.

“Là ông!” Lão già bịp bợm rút tay về, cau mày: “ổng muốn gì?”

Đứng trước mặt ông ta là một tên đầu trọc, ông ta cũng rút tay về, thấp giọng nói: “Thí chủ, xin lỗi, nếu ông muốn tham dự trận chiến thì phải qua cửa của lão phu trước đã!”

“Hửm?” Lão già bịp bợm tháo kính xuống, nheo mắt nói: “Sao thế, ông cũng có thù với cậu nhóc đó à?”

“Tôi và cậu ấy không quen biết, chỉ là tôi từng nhận ân huệ của Phất Lai, phải trả nợ ân tình cho ông ấy.” Đầu trọc nói.

“Hoà thượng chết tiệt.” Lão già bịp bợm cau mày.

Ngay lập tức, ánh mắt hai người đều nhìn sang phía Lê Văn Vân, Lão già bịp bợm kinh hãi nói: “Đây là…”

“Trác Nhất Minh tới à?” Lão già bịp bợm hết cả hồn, xoay người toan chạy, sau đó lâc đầu nói: “Không đúng, đây không phải khí tức của Trác Nhất Minh, chẳng lẽ là của cậu ta?”

Đồng thời, trên sân thượng, Hodges đang dùng kính viến vọng để quan sát, nhất thời sác mặt cứng đờ lại.

“27 tuổi!”

“27 tuổi!”

“Mà cậu ta đã vào được cảnh giới này.”

Ông ta thấp giọng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Doãn Nhu cau mày: “ông có ý gì?”

Bà ta tỏ vẻ lo âu.

Hodges không trả lời, mà nhìn sang bên cạnh, ông ta phát hiện Minh Sùng ở bên cạnh đang khẽ cười, bởi vì rất ít khi cười, nụ cười của Minh Sùng trông vô cùng sượng sạo, nhưng quả thật, anh ta đang cười.

Bên kia, khí thế Lê Văn Vân đang tăng không ngừng, một tiếng

gào cúa anh như thế tiếng rồng gầm!

Chân khí bùng nổ một cách khủng bố, bốn người tấn công anh đều gặp ảnh hường nhẹ!

“Phá Không!”

Lê Văn Vân gằn lên một tiếng, Phá Không xoay vòng mà tới, xông thẳng tới truy sát Giản Hưng.

“Choang!”

Đao trong tay Giản Hưng va vào đao mang đầy chân khí của Lê Văn Vân, ngay sau đó, anh ta bị văng ra xa như đạn pháo.

“Đùm!”

Anh ta rơi xuống trên nóc một toà nhà, tường bị đập mạnh tới nổi lún vào trong, ngay sau đó, Giản Hưng khó tin mà xông ra lại: “Sao có thể, sao anh ta có thể tháng tôi trong khi cách một khoảng không như vậy?”

Lê Văn Vân không nghĩ gì nhiều, lúc này, anh đã tập trung hết khí thế, trạng thái của mình đến tầng cao nhất, nhưng đối mặt với anh cuối cùng vẫn là bốn tên siêu cấp!

Để đạt đến mức bất bại, dường như cũng đã đến giới hạn của Lê Văn Vân!

“Không ngờtuối còn trẻ mà đă đến mức này!” Phó Vũ thầm thì: “Hôm nay tôi liều chết cũng phải khiến cậu bỏ mạng tại đây!”

“Choang!”

“Choang!”

“Choang!”

Tiếng binh khí va nhau lần lượt vang lên trong không khí, sác mặt Lê Văn Vân trầm xuống, anh đang đợi, đợi một thời cơ, một thời cơ giúp anh chuyến từ thủ sang tấn công.

“ở đây!” Cách chỗ họ chiến đấu khoảng 1000 mét, trên nóc nhà một toà nhà cao mười hai tầng lầu, Lý Thu cả trán mồ hôi mồ kê nhảy lên nóc toà nhà, anh ta móc kính viễn vọng ra xác định phương hướng, sau đó nhanh chóng lấy súng bán tỉa ra đặt lên!

Anh ta thở chậm rãi, sờ sờ bên cạnh.

Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà móc ra kính viễn vọng, hai người đứng sát bên Lý Thu, họ không dám nói gì, bởi vì sợ làm phiền Lý Thu.

Hô hấp của Lý Thu như ngưng lại, suốt cả hai phút, anh ta không nói cảu nào!

Súng bân tỉa trong tay đang ngắm chuẩn phía trước, nhưng anh ta vẫn chưa bóp cò súng.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!