Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Sâc mặt Đao Ba trầm xuống nói: “Lé Văn Vân xáy ra chuyện rồi, cậu ấy bị Đào Lực bắt cóc.”

“Bắt cóc?’ Mấy người đều kinh ngạc thốt lên.

“Phái. Các cậu nhanh chuấn bị thêm người đi, tôi đi thông báo cho những người khác, hai tiếng sau chúng ta tập hợp tại đây.

sau đó đi tìm Đào Lực đòi người!”

Sau khi nói xong, anh ta chạy tới cuối phố, đế lại mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Lê Văn Vân đây là muốn làm gì chứ!” Lâm Khả Hân không biết phải nói gì: “Hiện tại anh ấy đã khôi phục, làm sao Đào Lực có thế bât cóc được anh ấy?”

Lúc này Lám Khả Hản và Chu Linh Linh cũng đang đợi trong phòng, bọn họ có ra ngoài tìm Lê Văn Vân một hôi, kết quả lái xe tìm một lúc lâu cũng không tìm được, hai người bèn chọn về đây đợi Lẽ Văn Vân trớ về.

CỔ Bạch cười nói: “Không cần phải quan tâm đến lâo đại, tâm trạng anh ấy đang không tốt, có lẽ muốn chơi với đám người Đào Lực một trận thôi!”

“Đảo Lực chinh lả đinh cấp, nhàn vặt có tẽn trẽn Địa Báng đó, thuộc hạ của ông ta có rất nhiều cao thủ đỉnh cấp, các anh thật sự không lo láng chút nào sao?” Lâm Khả Hân nói: “Tuy Lê Văn Vân là siêu cấp, nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, anh ấy vần…”

Lý Thu ngạc nhiên nói: ‘Lo lắng gì, không phải chúng tôi đang đợi anh Đao Ba kéo người đến, sau đó cùng đi cứu người sao!*

Tuy ngoài miệng anh ta nói thế, nhung trong giọng điệu lại chẳng cỏ chút lo lẳng náo.

Lại chờ thêm tẫm hai tiếng nữa, trên con phố bống xuất hiện một đống người, bao gồm cả đám người Trần Tiêu cũng xuất

hiện tại đây.

Lẽ Văn Vân trở lại, nhưng chi có những người chứng kiến trận đấu mới biết, còn đám người Trần Tiêu cùng đoàn người trẽn đường phố này thì lại không biết.

Lúc này nghe tin Lê Văn Vân bị trói, trẽn mặt Trần Tiêu tràn ngập lo lâng.

Nhln thấy gân một trăm người cùng tập kết ở đây, Cố Bạch đi tới trước mặt Đao Ba, vố vai anh ta nói: “ôi chao, anh Đao Ba, anh được đó, hiện tại anh đã chiêu mộ được nhiều người thế cơ à.”

Đao Ba mắng: ‘Mấy cậu đừng nói nhảm nữa, nhanh dần người đi cứu Lê Văn Vân!1’

Cố Bạch cười, sau đó vác đao nói: ‘Được, chúng ta đi cứu người!”

Phạm Nhược Tuyết ở lại, cô còn phải chăm sóc một nhà Lại Tuấn, còn những người khác đều đi theo Đao Ba ra ngoài.

Lúc này đại khái đã tầm hơn 10 giờ tối, hơn một trăm người như vậy đi trên đường phố, hướng tới trung tâm khu Đông, đám người rất đông, cho nên đương nhiên hấp dân không ít người chú ý.

“Tình huống gì vậy?”

“Người dán đàu kia là ai?”

“Đao Ba, chính là vị lão đại hiện tại không thu phí báo kê cúa

dãn nghẻo đó, bọn họ đảy lả muốn làm gi thế?”

Nhìn thấy đám người tiến về phía trước, dần dà, rất nhiều người đều tỏ mỏ, có vải người to gan, thậm chi cỏn lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, muốn nhìn xem đám người Đao Ba rốt cuộc muốn làm gì.

Cũng chính vì vậy mà dẫn tới đằng sau nhóm người lại có thêm một đám người, đầu người mênh mông đen si, lại cỏn thêm cả một đám người đứng vây xem bọn họ nữa.

Đao Ba đi ở phía trước, lòng bàn tay mướt mồ hôi, lần này chính lè Đào Lực, người đứng đầu một trong những thế lực lớn nhất khu Tội Ác đó!

Một đám người, dần dân càng lúc càng nhiêu, bát đâu đến gân trung tâm khu Đông!

Trung tăm Khu Đỏng có một cái viện vĩ đại, trong viện có một tòa nhà, chổ này, là tổng bộ thế lực của Đào Lực!

Lúc này tại tầng hai tòa nhà, Lê Văn Vân bị trói ờ trên chiếc ghế, cá căn phòng rất lớn nhưng cũng cực kỳ trống trái, bẽn trong có tầm nảm sáu chục người, toàn bộ bọn họ mặc âu phục giày tây đứng à xung quanh quấn một vòng vải trắng!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!