Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Lê Văn Vân cũng không ngờ rằng tên Trương Chí Dũng này lại là người Hồng Nguyệt. 

Hắn là Dương Hải có biết một chút ít, cho nên không dám trêu chọc. 

Đúng là người Hồng Nguyệt thì không phải là người mà Dương Hải hoặc là Đỗ Thương Bắc có thể trêu chọc được. 

Tổ chức này là nơi sát thủ tụ tập, tập trung những sát thủ cao cấp nhất trên thế giới, muốn đối phó một người bình thường như bọn họ thì đúng là chuyện bó như con kiến. 

Hơn nữa, thuộc hạ của Hồng Nguyệt còn khống chế rất nhiều người giàu có, những người giàu có này cấu kết lại thì cũng sẽ tạo thành một lực lượng kinh tế khủng bố. 

Vào lúc Lê Văn Vân đang tự hỏi, Phan Minh Vũ đã cầm một cây gậy bóng chày đi đến trước mặt Lê Văn Vân, đứng lại, sau đó nhếch miệng cười nói với Lê Văn Vân: “Thấy má phải của tôi không? Bây giờ vẫn còn sưng!” 

“Tôi đánh mà.” Lê Văn Vân hơi mỉm cười. Dáng vẻ vẫn bình tĩnh thong dong như trước. 

Bên cạnh, cảm xúc của Trần Hiểu Nguyệt đã hoàn toàn mất khống chế, cố gào thét nói: “Lê Văn Vân, anh mau chạy đi, tôi không chửi anh hèn nữa, anh mau chạy đi!” 

Phan Minh Vũ cười lạnh nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Anh nhớ rõ là được.” 

Anh ta điên cuồng quay gậy bóng chày tay, nhìn đôi tay Lê Văn Vân nói: “Ôi, cái tay này của anh đã ôm Đặng Hân Hân, còn tát tôi một cái, trước tiên tôi phế nó cho anh!” 

Nói rồi, vẻ mặt anh ta đột nhiên trở nên dữ tợn, vung gậy bóng chày lên, dùng hết sức mạnh đập xuống cánh tay Lê Văn Vân! 

Trong chớp mắt, trong ánh mắt Lê Văn Vân đột nhiên lóe lên tia lạnh lẽo. 

Vẻ mặt của Dương Hải và Trương Chí Dũng cũng gần như thay đổi, nói: “Dừng tay!” 

Nhưng mà đã muộn, trong nháy mắt khi Phan Minh Vũ vừa vung tay, bỗng nhiên Lê Văn Vân đã đạp một cú lên ngực đối phương! 

“Rầm!” 

Chỉ trong chớp mắt, quần áo phía sau lưng Phan Minh Vũ gần như đã nát tươm. 

Cả người bay lên, chuẩn xác rơi xuống bàn trà trước mặt Trương Chí Dũng và Dương Hải. 

“Phụt!” 

Anh ta há miệng, máu tươi giống như nước Úc ra ào ào từ miệng. 

“Mày làm gì vậy?” 

“Mày còn dám đánh trả!” 

Chỉ trong chớp mắt, đám người đã lớn tiếng gào thét. 

Vẻ mặt Dương Hải đột nhiên thay đổi, ông ta lập tức đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh đến trước mặt Phan Minh Vũ nói: “Minh Vũ, Minh Vũ, cháu thế nào rồi.” 

Phan Minh Vũ không nói nổi một câu, ánh mắt anh ta dại ra, cả người co giật, máu tươi không ngừng ọc ra từ trong miệng, mặt mày đỏ bừng, ánh mắt dần rệu rã. 

Tia lạnh trong đôi mắt Dương Hải càng nhiều hơn, bỗng nhiên ông ta trừng mắt nói với Lê Văn Vân: “Mắt con, mày dám đánh cháu tạo bị thương!” 

“Lần đầu tiên anh ta quỳ xuống, tôi đã tha cho anh ta một lần, lần thứ hai đã tát một cái.” Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Chuyện gì cũng không thể để yên mãi, tôi đã cho anh ta hai cơ hội, nhưng mà anh ta không biết quý trọng. Sao có thể trách tôi được.” 

Nói rồi, anh nhìn Dương Hải nói: “Vả lại, tôi cũng tò mò, ông cảm thấy ông không chọc nổi tên đầu trọc này, thì sao lại không nghĩ đến việc ông cũng không thể chọc nổi tôi chứ!”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!