_Cô không phải ngại đâu, tôi đi trước, tạm biệt. Hắn nói rồi quay người đi thẳng, miệng nở 1 nụ cười tươi, nụ cười của hắn rất đẹp, nụ cười này đã lâu rồi không nở trên môi hắn, kể từ khi mẹ hắn mất.
Nhìn hắn đi cô cũng xoay người bước đi và trên môi cũng nở 1 nụ cười, nhưng đó là nụ cười đắt chí, hôm nay cô trúng mánh rồi nha. Cô bước vào 1 ngõ cụt, nơi đó có 5,6 người con trai đang ngồi đợi cô, vừa mới thấy cô vào bọn chúng đã đứng lên cúi đầu chào hỏi :” Yến Tỷ ”
_Uhm, ngồi đi. Cô ngồi xuống 1 tảng đá lớn, chỗ này giống như là chỗ ngồi của vua vậy, bọn chúng ai cũng không dám ngồi vào chỗ đó. Đợi bọn chúng ngồi ngay ngắn rồi cô mới nói:
_Hôm nay chúng ta thu hoạch rất khá nha. Cô đắt chí huơ huơ sấp tiền trên tay cho bọn kia xem.
_Ây da không ngờ thằng đó lại giàu đến vậy. Một thằng áo xanh lên tiếng.
_Nhìn quần áo nó mặc là biết rồi. Thằng áo đỏ trả lời.
_Yến Tỷ thật quá giỏi. Một thằng lên tiếng nịnh bợ.
_Tất nhiên tao là ai chứ? Duy mày lấy tiền chia cho anh em đi. Hải Yến đưa tiền cho 1 thằng tên Duy.
_Vâng. Người con trai tên Duy lên tiếng, đó chính là tên cầm đầu của bọn người muốn xin tiền hắn lúc nãy.
Bọn chúng nhìn số tiền cầm trên tay mà trợn mắt nhìn, tuy rằng trước giờ bọn chúng cũng hay bày trò này, nhưng đây là lần đầu tiên chúng xin được số tiền nhiều như vậy.
_Có chuyện gì nữa không ? Không có thì giải tán. Giọng Hải Yến đều đều vang lên.
_Yến Tỷ, hôm nay chúng ta đi ăn mừng đi, bọn này sẽ khao tỷ. Một thằng lên tiếng.
_Hôm nay tao mệt, tụi bây cứ đi đi, tao về trước. Hải Yến nói xong đứng lên đi về.
Bọn chúng cũng không suy nghĩ nhiều, vui vẻ quàng tay nhau cùng đi tìm chỗ để ăn mừng.
Bước vào nhà Hải Yến thấy bà ngoại đang cặm cụi nấu cơm, cô im lặng dựa vào vách nhìn bà, cô thương ngoại lắm nhưng không biết làm sao, nếu như không có ngoại chăm lo cho cô mấy năm qua thì không biết bây giờ cô ra sao nữa. Tiếng ho của bà kéo cô về thực tại, cô bước đến bên cạnh vuốt vuốt lưng cho bà, giọng đầy lo lắng:” Ngoại lại trở bệnh rồi, ngoại đi nghỉ đi, để con nấu cho.”
_Cứ để ngoại làm, con đi học bài đi. Giọng ngoại hiền từ
_Con học xong hết rồi. À con cho ngoại cái này. Cô nói rồi lấy trong túi quần ra 1 xấp tiền mới cứng đưa cho bà. Ngoại cô giật mình hỏi:” Hải Yến, tiền này ở đâu con có?”
Biết bà nghĩ mình đi ăn cướp hay trộm cắp của người ta, cô cũng không giận vì bị bà nghi ngờ, mỉm cười cô nói:
_Ngoại yên tâm con không có trộm cắp của ai hết, cái này là người ta con đi làm đàng hoàng nên được lảnh lương đó.
_Lương của con sao nhiều thế? Bà ngoại không tin hỏi lại
_Thì con làm đều đặn không nghỉ nên được thưởng thêm. Cô vẫn bình tĩnh trả lời bà, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào, vì cô hiểu nếu như để bà biết được cô dùng cách gì để có tiền, chắc là bà sẽ lên cơn đau tim mà chết quá.
_Ừ, vậy thì tốt. Bà ngoại gật đầu an tâm.
Cô đỡ bà vào trong nghỉ ngơi, rồi ra nấu cơm, bữa cơm gia đình của cô rất đơn giản, 1 đĩa trứng chiên, 1 đĩa rau xào, với 2 bà cháu cô như vậy thì đã hài lòng lắm rồi, thà có còn hơn không.
(@[email protected])
Bách Kỳ vừa bước vào nhà, nói đúng hơn là căn biệt thự của mình, đã nghe thấy 2 giọng nói của người mà hắn ghét nhất, là bà mẹ kế của hắn cùng cô cháu gái của bà ta Ngọc Ly. Vừa thấy hắn vào là bà ta đã vội vàng chạy lại hỏi han:” Trời ơi, Bách Kỳ con đi đâu vậy, có biết dì lo cho con lắm không? Trời ơi sao quần áo con lại xộc xệch như thế, là ai đã đánh con?”
_Trời ơi anh Kỳ, anh sao vậy, anh có đau lắm không? Em giúp anh bôi thuốc nhé? Ngọc Ly cũng lên tiếng phụ họa, cô ta nắm lấy tay hắn, như muốn cùng chia sẻ nỗi đau với hắn vậy. Cô ta đã để ý hắn lâu rồi, từ lúc cô của cô ta về làm mẹ kế của hắn kìa. Vừa nhìn thấy hắn tim cô ta đã rung động, cô ta đã thề nhất định sẽ có được hắn bằng mọi giá. Đó là chưa kể đến khối gia tài kết xù mà sau này hắn sẽ được hưởng nếu như có được hắn thì cuộc sống về sau của cô ta sẽ không cần phải lo nữa rồi.
_Ồn ào quá. Hắn hất tay cô ta ra trực tiếp bước qua đi thẳng lên phòng không quay đầu nhìn lại.
Cô ta tức muốn nổ đom đóm mắt, sau khi nghe điện thoại của cô mình nói hắn ta không thấy hắn ở đâu, cô ta đã thay 1 chiếc váy ôm sát người vội vàng sang đây, cốt là muốn khi hắn về sẽ nhìn thấy cô ta, nhưng ngay cả mặt mà hắn cũng không nhìn chứ huống hồ gì cái váy mà cô ta đang mặc. Quay sang bên bà ta, giọng cô ta hờn dỗi :” Cô, cô xem con đã lo lắng cho anh ấy như thế, vậy mà anh ấy ngay cả nhìn con lấy 1 cái cũng không có nữa, thật là làm con đau lòng mà.”
_Ngoan nín đi, cũng tại con chứ ai, cô đã bảo là Bách Kỳ nó ghét nhất là bị người khác chạm vào người, vậy mà lúc nãy con cứ ôm khư khư lấy cánh tay của nó thì thử hỏi làm sao mà nó vui cho được. Bà ta thấy cháu gái khóc thì cũng thương lắm, nhưng ở trong cái nhà này lời nói của bà ta chỉ có hiệu lực với người giúp việc thôi, còn những người khác căn bản không xem bà ta ra gì, huống hồ chi với một thái tử gia như hắn càng không để bà ta vào mắt.
_Nhưng…con… Cô ta đang định nói gì nữa thì 1 giọng nói nghe có phần đã lớn tuổi vang lên:” Các người ở đây ồn ào cái gì?” Người nói là lão gia gia của Tập đoàn Triệu Bách, Triệu Bách Tùng người mà đã 1 tay xây dựng nên cả 1 tập đoàn Triệu Bách như ngày hôm nay, người mà xem thằng cháu nội của mình như sinh mạng, vì bản thân ông chỉ có 1 người con trai là Triệu Bách Vũ, mà người con trai đó cũng chỉ sinh ra có duy nhất 1 thằng con trai là cháu nội của ông bây giờ là Triệu Bách Kỳ cho nên dù có chuyện gì thì với ông thằng cháu này cũng đứng nhất.
_Ba, con xin lỗi vì đã làm kinh động đến ba. Bà ta thấy ông Bách Tùng thì giật mình, bà ta rất sợ ông.
_Ông nội, con xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến ông. Ngọc Ly cũng mặt dày không biết xấu hổ mà mở miệng gọi ông Tùng là ông nội rất chi là ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!