Lọc Truyện

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Môi Hải Thiên đã dời xuống trước ngực cô, khi hắn ngậm lấy nụ hoa yêu kiêu, mặc cho cô gái trong lòng run lẩy bẩy, nước mắt rơi ra càng nhiều: "Đừng, Hải Thiên...Hức...đừng...xin anh, tôi không muốn, tôi thật sự không muốn"

Nguyệt Vy gần như van xin, tiếng nức nở len lỏi vào tai hắn.

Có lẽ đã quá quen với dáng vẻ khóc lóc van xin của Nguyệt Vy hoặc có thể bây giờ hẳn không muốn quan tâm.

Hải Thiên tiếp tục mơn trớn, mi mắt hẳn nhằm nghiền, bờ mô mỏng mê đảm ngậm lấy cánh hoa trơn ướt tươi đẹp, Hải Thiên càng hôn càng say, mùi hương lưu ly trên người Nguyệt Vy khiến hắn mê muội, hạ thân nhanh chóng có phản ứng.

Tiếng khóc của Nguyệt Vy ngày một lớn, nức nở vang lên trong không gian yên ắng, cô thậm chí còn chưa nằm xuống chật vật nửa ngồi nửa nằm bị Hải Thiên ép sát, Hải Thiên giữ chặt hai tay giữ chặt vào thành giường, đầu ngửa lên buộc đón nhận nụ hôn của hắn.

Hải Thiên hôn khắp mặt cô, rồi lại dời xuống trước xương quai xanh, lại đến nụ hoa hồng phấn, mút mát dây dưa.

Nguyệt Vy cảm thấy bản thân hắn như trở thành món ăn ngon cho Hải Thiên, để hắn gặm nhấm để hắn thưởng thức.

Cô né tránh thế nào cũng không được, trong khi đó Hải Thiên giống như rất say mê vui vẻ khi làm chuyện này, cô nghe thấy cổ họng hẳn liên tục bật ra những tiếng hừ khẽ, đầy thỏa mãn.

Hải Thiên hôm nay rất khác lạ, sự gấp gáp vội vã của hắn mang theo chút lắng lo khẩn trương.

Nhưng Nguyệt Vy không hề nhận ra, sự sợ hãi lấn át lí trí, trái tim trong ngực cô nhảy lên không ngừng, mấy hôm nay Hải Thiên đều đặn cho cô uống thuốc, cô biết bản thân mình khó mang thai nhưng với sự điên cuồng của Hải Thiên, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Không có gì chắc chắn được.

Nghĩ đến đây, cô càng run sợ.

Trong khi đó Hải Thiên ngày một gấp gáp, cô cảm nhận được thứ cứng rắn bên dưới đang rục rịch chạm vào đùi cô, Nguyệt Vy thực sự hoảng loạn.

Cô vẫy vùng, nức nở: "Hải Thiên.

Hải Thiên tôi khó chịu, anh đừng như vậy, buông tôi ra đi"

Nghe thấy tiếng khóc của Nguyệt Vy, Hải Thiên cần nhẹ vành tai của cô, nỉ non dụ dỗ: "Ngoan nào, cho anh"

"Không.

Đừng, Hải Thiên, Hải Thiên"

Nguyệt Vy hoảng loạn gọi tên hắn.

Hải Thiên nghe thấy cô gọi tên mình càng thêm điên cuồng, hấn bất ngờ kéo Nguyệt Vy nằm xuống, vạt áo trước ngực đột nhiên lạnh lẽo, cô lo sợ thét chói tai, buông mắt xuống liền phát hiện hắn đang dùng miệng cởi từng chiếc cúc trên váy cô, hai cánh tay Nguyệt Vy bị ép cứng lên đỉnh đầu, giấy dụa điên cuồng nhưng không thoát được.

Cô cầu xin, cô nức nở van xin nhưng vô luận thế nào đều không thoát được.

Chiếc váy ngủ thiết kế kín đáo đã bị Hải Thiên mở ra từng cúc một, da thịt trắng nõn hiện rõ trước mắt, dưới ánh đèn nhu hòa thân thế Nguyệt Vy càng thêm kinh diễm, phảng phất chút đảm say mê hoặc kích thích thị giác vô cùng.

Hai khối tròn trịa trước ngực lấp ló sau lớp áo con xốc xếch, đều tại Hải Thiên lúc nãy đã chơi đùa đến lệch lạc.

Dáng vẻ nửa hở nửa kín của cô càng tăng thêm nét quyến rũ dụ dỗ, hơi thở Hải Thiên càng lúc càng gấp gắn, hẳn xấu xa chôn mặt trước ngực cô, Nguyệt Vy run mạnh một cái, nức nở nghẹn ngào.

Hải Thiên từng chút hôn xuống, môi hẳn chu du khắp nơi trên thân thể cô.

Sắc mặt Nguyệt Vy đỏ bừng, khi hắn hôn trước bụng cô, Nguyệt Vy co rút cả người, cô không biết phải làm gì để ngăn cản Hải Thiên.

Và rồi khi Hải Thiên càng lúc càng say mê, bắt đầu giữ chặt eo thon đi xuống, hai tay Nguyệt Vy được giải phóng, cô lập tức phản kháng muốn đấy hẳn ra.

Cùng lúc này, tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, cắt ngang bầu không khí ái muội trong phòng.

Nguyệt Vy như vớ được vàng, cô chống tay ngồi dậy, nhưng không dám nhìn hình ảnh mập ái muội của người đàn ông trước mắt, khuôn mặt hắn đang chôn trước bụng co, hơi thở nóng rực phả lên da thịt không ngừng, Nguyệt Vy nén lại sự sợ hãi điên cuồng, dùng hết sức vội vã đẩy hắn ra, khẩn trương đến luống cuống tay chân, Hải Thiên có lẽ đang mê muội nên không kịp phòng bị, hắn vừa lăn ra một bên, cô gái nào đó đã vội vã lùi sát vào thành giường, gấp gáp lấy điện thoại đang reo không ngừng đưa đến Hải Thiên, liếc mắt một cái đã thấy dãy số quen thuộc gọi hắn mỗi đêm, là cô Mỹ Nhi, Uyên Nhi gì đó.

Răng môi Nguyệt Vy như va vào nhau, hai tay cầm điện thoại đưa tới cho Hải Thiên, lắp ba lắp bắp nói: "Có...

có người gọi, anh mau nghe...

mau nghe đi"

Nghe rồi thì bỏ qua cho cô, Nguyệt Vy chỉ cầu khẩn cuộc gọi này sẽ gián đoạn sự chú ý của hắn, người gọi sẽ kéo được lí trí của Hải Thiên về với thực tại.

Hải Thiên đứng ở cuối giường nhìn cô, nửa người hắn để trần, mái tóc vẫn còn vẩn nước, lồn ngực tráng kiện cùng những múi cơ săn chắc hiện rõ dưới ánh đèn, ánh mắt hẳn vẫn còn mê muội chất chứa dục vọng xen lẫn giận dữ sôi trào.

Đôi mắt chim ưng soi chiếu sự sợ hãi run rẩy cô cô gái trên giường, Nguyệt Vy sắc mặt tái xanh, váy ngủ xốc xếch, hai đường cúc mở ra, nội y bên trong lấp ló quyến rũ đến mê người, mái tóc cô hơi rối, đôi mắt căng thẳng nhìn, mi mắt hắn chất đầy nước mắt ám ức kinh khiếp.

Sắc mặt Hải Thiên xám xịt, đến khi liếc nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình thì ánh mắt càng thêm đục ngâu.

Nguyệt Vy thấy hắn mãi không chịu câm máy, trong lòng càng thêm hoảng loạn, vội vã nói: "Là...

là vợ anh, vợ anh đấy, có thể...

có thể cô ấy..

cô ấy có việc gì quan trọng...

anh...

anh nghe đi?"

Cô hi vọng từ 'vợ"

kia sẽ làm Hải Thiên tỉnh táo lại một chút, thế nhưng kết quả lại không hề như vậy.

Vẻ mặt Hải Thiên bây giờ trông như muốn bóp chết cô đến nơi, hắn nheo mắt nhìn cô, giọng nói cực thấp vang vọng đến tai cô: "Em nói cái gì?"

Nguyệt Vy cầm chặt điện thoại trong tay, sợ đến tái xanh mặt mày, từng hồi chuông ngân dài kéo căng dây thần kinh của cô.

Cô nói gì sai sao.

Tại sao sắc mặt Hải Thiên lại dọa người đến vậy.

Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng reo.

Bầu không khí trong phòng căng thẳng đến cực điểm.

Hải Thiên nhìn cô chuyên chú, ánh nhìn như muốn xuyên tấu cô, sống lưng Nguyệt Vy lạnh toát, ánh mắt của Hải Thiên làm Nguyệt Vy không rét mà run.

"Em nói cái gì? Ai là vợ tôi, là ai hả?"

Hải Thiên nhào tới, kéo Nguyệt Vy ngã xuống giường, hắn giật điện thoại trong tay cô ra ném mạnh xuống sàn nhà.

Vỡ nát.

Cơn giận trong mắt Hải Thiên như thủy triều dâng lên lấn át Nguyệt Vy trong sự cuồng nộ.

Nguyệt Vy thoi thóp nằm dưới thân Hải Thiên, uất ức kêu lên: "Anh rõ ràng đã có người phụ nữ khác...

còn làm cô ta có thai...

tại sao vẫn không buông tha tôi? Tại sao? Hải Thiên...

tôi hận anh, tôi ghét anh, tôi hận anh"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!