Lọc Truyện

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Bóng đêm dần biến mất, sắc trời hiện ra màu xanh nhạt.

Một ngày nữa lại đến, tiếng chim hót ngân nga khắp nơi, trên bầu trời thỉnh thoảng lại hiện qua những cánh chim nhỏ.

Ánh nắng sớm mai óng ánh xuyên vào phòng bệnh, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm lay động hàng mi cong cong, cô gái nhíu nhíu mi từ từ hé mắt.

Đánh thức cô không phải là ánh sáng mà là cảm giác đau nhức từ bàn tay, giống như bị ai đó siết chặt.

Cô rủ mi, từ từ nhìn xuống, phát hiện có một người đàn ông đang gục đầu lên tay cô, bàn tay anh ta còn năm lấy tay cô rất chặt, cứ như sợ cô đi mất.

Nguyệt Vy không muốn đánh thức Hải Thiên, cô nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng anh nắm quá chặt, cô thậm chí còn không cử động được.

Không biết đã nắm bao lâu rồi, tay cô vừa đau vừa tê.

Nguyệt Vy vừa cử động một lần nữa thì đột nhiên Hải Thiên siết mạnh tay cô một cái, anh như đứa trẻ ngủ không ngon giấc giữ tay cô khư khư, mê mang nói ra một câu: "Nguyệt Vy, đừng bỏ anh.Đừng..."

Anh như đứa trẻ sợ người ta bỏ rơi, mang cả hoảng hốt sợ hãi vào tiềm thức.

Nguyệt Vy lặng người, phút đó trái tim bỗng nhiên nhói lên.

Nhớ lại những chuyện kinh hoàng đêm qua, trong lòng lại run rẩy, nước mắt chực rơi.

Cô cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ được gặp Hải Thiên nữa, khoảnh khắc khi cơ thể sắp lịm đi, trong đầu cô chợt hiện lên nụ cười ngây ngô của Hải Thiên, cả ánh mắt ngây dại đỏ hoe của anh khi nhìn cô mặc trên mình chiếc váy cưới xinh đẹp.

Cô thấy tim mình thắt lại.

Cứ nghĩ sinh mệnh đã tàn nhẫn cướp đi cơ hội hạnh phúc của cô và Hải Thiên.

Nhưng hóa ra chỉ là thử thách, nhưng thử thách này thật sự khiến người ta sợ hãi.

Cứ như thể, mọi thứ sẽ biến mất đi trong chớp mắt.

Đêm qua, lúc Hải Thiên lên xe cứu thương, dù đầu óc đang mơ hồ nhưng Nguyệt Vy cũng nghe được giọng nói hoảng loạn của Hải Thiên, hình như anh đã khóc rất nhiều, giọng cũng lạc đi.

Anh nói: "Vy, em gắng một chút, sắp đến đến bệnh viện rồi."

"Vy, em mở mắt ra nhìn anh này"

"Vy ơi, Vy...em đừng chết...Vy..."

Nguyệt Vy mím môi, đè nén tiếng khóc sắp bật ra khỏi cổ họng, cô châm chầm vươn tay, chạm lên mái tóc đen nhánh của Hải Thiên, nước mắt lăn dài trên gò má.Hải Thiên...Thật may là...em vẫn còn cơ hội gặp được anh.

Hải Thiên bị đánh thức bởi cảm giác nhột trên trán mình, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy cổ tay trắng nõn đầy vết thương ở ngay trước mặt.

Thân trí lập tức tỉnh táo, anh như người bị điện giật kích thích, lập tức ngồi bật dậy, nhìn Nguyệt Vy chăm chăm.

Cô nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn như phủ một tầng Sáng mê mang, ánh mắt long lanh như sương sớm, cánh môi hồng cong cong, giọng thều thào "Em làm anh tỉnh giấc à?"

Hải Thiên cứ nhìn cô chăm chú, đôi mắt không che giấu tình cảm, chẳng hiểu sao nhìn thấy cô tỉnh lại thấy mi mắt nóng lên, nóng đến mức làm anh khó chịu.

Anh muốn nói gì đó nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, chỉ gật gật đầu ngây ngây dại đại.

Chỉ sau một đêm mà gương mặt Hải Thiên hốc hác đi trông thấy, tóc tai không chỉn chu như ngày thường, trong mắt giăng đầy tơ máu đỏ, thậm chí đến lúc này trên chiếc áo sơ mi anh còn dính máu.

Anh năm chặt tay cô đưa lên má mình, bàn tay anh run run không giấu được kích động, cứ gọi tên cô không ngừng: "Vy, Nguyệt Vy, Vyà...

Nước mắt chảy anh nóng hổi đầy qua kẽ tay cô.

Nhìn Hải Thiên bây giờ chẳng còn dáng vẻ ngang ngược mạnh mẽ ngày thường, đôi mắt đỏ hoe, đôi vai rộng lớn cứ bân bật run lên.

Nguyệt Vy vừa xót xa vừa buồn cười, ngón tay cô mơn trớn trên má anh, lau đi nước mắt giúp anh, dù đang mệt nhưng vẫn gắng sức nói: "Thôi nào, anh có phải đàn ông không đấy? Xem xem, có người đàn ông nào dễ khóc như anh không? Chẳng phải bây giờ em không sao rồi ư? Thiên, em không sao rồi"

Cô dỗ anh liên tục nhưng đôi mắt Hải Thiên cứ đỏ hoe.

Hải Thiên vẫn nhìn cô không rời mắt đi, giọng anh nghẹn lại nói ra một câu khiến Nguyệt Vy đau lòng: "Vy, anh sợ em chết"

Sợ em rời bỏ anh, sợ em rời xa anh, sọ cảm giác đau đớn khi phải mất em.

Lời nói anh mang theo thành kính hèn mọn khiến đáy lòng cô quặn thắt.

Thì ra trên đời này cũng có một người đàn ông sợ mất cô đến vậy.

Cô sờ khắp khuôn mặt anh, chạm vào má anh, vào mi mắt ướt đẫm của anh, vào sống mũi cao thẳng của anh, vào bờ môi anh tựa như muốn ghi tạc khuôn mặt này mãi mãi: "Thiên, nếu em chết thì chúng ta còn có kiếp sau, kiếp sau nữa.

Em vẫn sẽ yêu anh, vẫn sẽ ở bên cạnh mà"

"Em...em nói thật không?"

Cô gật đầu, nước mắt tuôn chảy nhưng vẫn nhoẻn miệng cười: "Kiếp sau em vẫn muốn yêu anh"

Hải Thiên nhìn cô đắm đuối, ánh mắt trở nên ngây dại, thành thật nói: "Nhưng anh không đợi được kiếp sau, kiếp này bằng mọi giá anh phải giữ được em.

Vy, hứa với anh, đừng bao giờ rời xa anh nữa.

Anh không chịu nổi nữa đâu"

Hải Thiên giống như đứa trẻ hờn dỗi, đôi mắt đẫm lệ nhìn cô, long lanh như chú chó Husky, hai má còn phớt hồng nhìn chỉ muốn hôn một cái.

Nguyệt Vy mỉm cười, đột nhiên nói: "Cúi xuống thấp một chút, em nói anh nghe cái này?"

Hải Thiên không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe lời ngoan ngoãn xích lại gần, kết quả còn đang ngốc nghếch không hiểu chuyện gì thì một nụ hôn dịu dàng in lên môi anh.

Chỉ một nụ hôn chớp nhoáng nhưng làm anh sững sờ, mặt ngây ngốc.

Bên nhau lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Nguyệt Vy chủ động hôn anh.

Tiếp đó, giọng nói nhẹ nhàng của Nguyệt Vy lướt nhẹ bên tai: "Chỉ cần anh không buông tay thì em cũng sẽ không rời xa anh.

Mãi mãi, không rời xa anh"

Phút đó, Hải Thiên thấy trong ngực như có một dòng nước ấm áp lướt qua, mơn man đến từng tế bào, đầu óc trở nên mộng mị.

Sau tất cả những sóng gió thăng trầm, Hải Thiên chợt nhận ra câu nói anh muốn nghe nhất chính là câu nói này.

Mãi mãi...

không rời xa anh.

Cảm ơn em...

Nguyệt Vy.

Không lâu sau đó, phiên tòa xử xét tội trạng của Mỹ Nhi diễn ra.

Dù Nguyệt Vy đã nói không muốn làm to chuyện nhưng Hải Thiên vẫn không buông tha, hành động của Mỹ Nhi lân này đã chạm đến giới hạn cho phép của anh.

Luật sư của Hải Thiên đứng ra lo liệu vụ kiện này, về phía gia đình họ Trương cũng đã hết nước hết cái chạy chữa cho Mỹ Nhi thậm chí là cầu xin Cao Minh Uyên và Dương Hải Lăng khuyên nhủ Hải Thiên rút đơn kiện.

Nhưng vô vọng.

Ông bà Dương không thể nương tay với kẻ suýt chút nữa đã giết chết con dâu và cháu nội đích tôn của họ nữa, lại nói trước đó cô ta đã lừa dối cả gia đình họ, và bây giờ hành động vô nhân tính này, tha thứ là điều không thể.

Gieo nhân nào gặp quả ấy.

Đó là quy luật của cuộc sống không ai có thể chối bỏ mà quy luật ấy cũng không bỏ sót một ai.

Lễ cưới của Nguyệt Vy và Hải Thiên buộc lòng phải dời lại.

Nhìn những vết thương trên người Nguyệt Vy, Hải Thiên không nén nỗi đau lòng.

Anh chuyển cô đến bệnh viện quốc tế, mời bác sĩ da liễu từ nước ngoài về điều trị cho Nguyệt Vy.

Cô nói: "Nếu để lại sẹo thì sao?"

Anh trả lời: "Sẽ không có chuyện đó."

Cô hỏi lại bao nhiêu lần anh vẫn khẳng định như vậy.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!