Lọc Truyện

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Nguyệt Vy lưỡng lự một chút rồi khẽ gật đầu xem như thừa nhận.

Hắn tiếp tục hỏi, vẻ mặt nghiên ngẫm: "Vậy bà ấy đã nói gì với em?"

"Không nói gì cả"

Cô vội vã quay mặt đi tránh né ánh mắt dò xét của hắn.

Hải Thiên đương nhiên không dễ dàng buông tha như vậy chỉ là lúc này cơm đã dọn xong, hắn không muốn ép cô nữa.

Mọi chuyện dừng lại ở đó.

Nguyệt Vy thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng như thể là xong.

Nào ngờ, đến tối, người nào đó vừa mới tắm xong, không thèm lau khô người, bò lên giường ôm chặt cô vào lòng, trêu chọc một hồi rồi khiến cô tỉnh ngủ, rồi thì thâm bên tai: "Vy nói anh nghe, hôi sáng mẹ anh tới đây đã nói gì với em?"

Nguyệt Vy tiếp tục giả vờ ngủ, xem như không nghe thấy.

Nhưng chút mánh khóe này của cô làm sao qua mặt được Hải Thiên, Hải Thiên kéo sát cô vào lòng, một tay luồn qua đầu vai cô, ngang nhiên luồn vào trong cổ áo ngủ, cảm nhận được bàn tay Hải Thiên đang rục rịch trên da thịt mình, Nguyệt Vy không nhịn được run rẩy.

"Bây giờ em muốn nói chuyện hay làm chuyện khác"

Ngón tay Hải Thiên mân mê nhũ hoa, còn cố tình trêu chọc miết nhẹ, nổi hứng kéo lên khiến nhũ hoa đỏ ứng run rẩy dựng đứng.

Nguyệt Vy như con thú nhỏ bị thương nép trong lòng hắn, cô đương nhiên hiểu được ý tứ mờ ám của Hải Thiên.

Người đàn ông này luôn có cách để áp cô.

Mà lần nào cô cũng phải thỏa hiệp.

Bây giờ cũng không ngoại lệ.

Nguyệt Vy giữ lấy bàn tay đang làm loạn của Hải Thiên, trong giọng cất giấu chút sợ hãi xen lẫn ấm ức: "Bà ấy...chỉ là...Hải Thiên! Đừng mài"

Bàn tay Hải Thiên đã dời xuống bụng cô, Nguyệt Vy không nhịn được mà khóc lên: "Tôi nói, Hải Thiên, tôi nói.Anh đừng như vậy"

Lát sau.

Nguyệt Vy ngồi nép vào thành giường, hai tay vòng trước gối, ánh mắt cảnh giác nhìn Hải Thiên: "Bà ấy chỉ nói như vậy thôi.

Không có nói gì khác."

Trong lòng Nguyệt Vy thấp thỏm, rất sợ Hải Thiên sẽ phát hiện sẽ nói dối.

Cô đương nhiên không ngu ngốc đến nỗi đem sự thật ra nói, chỉ dám nói rằng Cao Minh Uyên đến đây yêu cầu cô tránh xa Hải Thiên ra mà thôi.

Ánh mắt Hải Thiên dán chặt lên người Nguyệt Vy, đôi mắt sâu đen tựa như lưỡi dao muốn vạch trần tâm can cô.

Hải Thiên là người hiểu rõ mẹ mình hơn ai hết, hắn đương nhiên không tin mẹ hắn đến đây chỉ để nói mấy lời xáo rồng đó.

Nhưng tạm thời, Hải Thiên vẫn chưa đoán ra mục đích của bà ấy đến đây làm gì? "Chỉ như thế thôi ư?"

Hải Thiên hỏi lại.

Minh Vy gật đầu, lông mi rủ xuống, dáng vẻ thập phần e sợ.

Cô bướng bỉnh vậy thôi nhưng đứng trước một Hải Thiên điên cuồng biến thái cũng chỉ là một con thỏ trắng, bị hắn luộc chín ăn sạch lúc nào không hay.

Hải Thiên thấy Nguyệt Vy có phần sợ hãi, trong lòng có chút xót xa, bèn lại gần, kéo sát Nguyệt Vy vào lòng, thấp giọng dỗ dành: "Được rồi.Không cần sợ.Tôi chỉ muốn xác nhận một chút.Em hãy nhớ là....Tất cả những gì tôi làm cũng chỉ là vì em mà thôi "

Nguyệt Vy không đáp, chỉ mím môi thật chặt, dáng vẻ không cam lòng.

Hải Thiên lim dim nhìn cô, thực sự không hiểu nổi bản thân mình.

Rõ ràng chỉ là một người phụ nữ sao lại khiến hắn nặng lòng đến mức này.

Hải Thiên nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, môi mềm chậm châm dán lên môi cô.

Chạm nhẹ rồi rời đi, cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, Nguyệt Vy không dám phản kháng sợ lại chọc giận Hải Thiên, chỉ mặc nhiên cho Hải Thiên muốn làm gì thì làm.

Bộ dạng nhu thuận của cô khiến Hải Lâm rất hài lòng, dần dẫn hẳn không kìm được mà hôn mỗi lúc mỗi sâu hơn.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng tách môi cô ra, Hải Thiên hôn rất dụng tâm cứ như đặt hết tâm tư tình cảm vào nụ hôn này, cứ như đang thưởng thức một mỹ vị ngon nhất thế gian này.

Vừa chậm rãi vừa nâng niu, từ từ nếm, từ từ quấn quýt, từ từ dây dưa, dẫn dụ cô sa vào trầm luân.

Giống như sa vào bùn lầy, tráng không xong, mà trốn cũng không thoát.

Nguyệt Vy chỉ có thể trơ mắt nhị môi mình từng chút bị Hải Thiên chiếm đoạt.

Trong miệng toàn hơi thở và mùi vị của hắn.

Nguyệt Vy bị sự dịu dàng hiếm có của Hải Thiên làm cho say sẩm, cơ thể mềm nhũn chịu đựng, yếu ớt không thế chống cự.Hải Thiên hôn rất lâu, trong phút chốc, Nguyệt Vy cứ ngỡ rằng hắn sẽ làm đến bước cuối cùng nhưng không.

Kết thúc nụ hôn đó, Hải Thiên kề sát vào mặt cô, trán cụng trán, hơi thở bạc hà vương vấn bên mũi cô.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng giờ phút này Nguyệt Vy mơ hồ nhìn thấy trong đôi mắt hắn nhập nhòa ánh nước, hắn nhìn cô như sỉ như say.

Bàn tay nâng má cô có chút run rấy.

Không gian bốn bề im lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của Hải Thiên.

Hắn nhìn cô chăm chú, trong mắt chất đầy những cùng quẫn bi thương: "Vy, giá như..."

Hắn thở dài: "Tôi có thể cưới em thì tốt biết mấy"

Thanh âm khẽ khàn truyền đến tai cô, vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Nguyệt Vy ngây ngẩn nhìn hắn, hai mắt mở to, gần như không thể tin nổi những gì mình vừa nghe là thật.

Đối diện với một Hải Thiên trầm lặng buồn bã như bây giờ không hiểu sao trong lòng cô trào dâng một cảm giác khó diễn tả, tựa như xót xa cũng tựa như đau lòng.

Có vẻ như người chịu đựng khổ sở không chỉ có mình cô.

Mới sáng sớm, nhà họ Dương đã rộn ràng.

Xe ô tô nối đuôi nhau ngoài cửa, người giúp việc đứng sẵn hai bên đường, gương mặt ai cũng tràn đầy hứng khởi hân hoan.

Hôm nay, ông bà Dương đón đứa cháu đích tôn về nhà.

Không khí còn náo nhiệt hơn cả đám cưới.

Ông bà Dương nâng niu đứa cháu nhỏ trên tay, đám người xúm xít vây quanh, ai cũng mong ngóng được nhìn cậu chủ nhỏ của nhà họ Dương như thế nào.

Hải Thiên đỡ Mỹ Nhi vào sau, động tác dè dặt nhẹ nhàng.

Mỹ Nhi ngước nhìn gương mặt Hải Thiên kề bên, lại nhìn bàn tay Hải Thiên đang nắm lấy tay cô, trong lòng trào dâng một hạnh phúc chưa từng có.

Giá như khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi thì tốt biết mấy.

Chỉ là lên đến phòng ngủ, vừa đỡ Mỹ Nhi ngồi xuống giường lớn, Hải Thiên đã lập tức buông tay cô ra.

Thấy Hải Thiên định đi ra ngoài, Mỹ Nhi vội vã lên tiếng: "Anh đi đâu vậy?"

Hải Thiên không quay người lại chỉ trâm giọng đáp: "Anh đi bế con"

"Cứ để con chơi với ông bà một chút đi.Em cũng vừa cho con bú rồi."

Hải Thiên khựng người lại, nhất thời không biết lấy lí do gì để đi ra ngoài.

Từ ngày cưới nhau đến giờ, hắn chưa từng ở chung phòng ngủ với Mỹ Nhi.

"Có khát không? Anh đi lấy nước cho em"

Hải Thiên còn chưa kịp bước Mỹ Nhi đã lên tiếng, giọng cô không giấu được sự ấm ức: "Anh muốn tránh mặt em đến thế ư?"

Đến bệnh viện cũng chỉ ôm con, nói chuyện với cô cũng chỉ một ai câu lấy lệ, không có một chút tự nguyện.

Rốt cuộc anh định lấn tránh đến bao giờ đây? Mỹ Nhi tủi thân nói: "Em là vợ anh mà.

Sao lại đối xử lạnh lùng với em như vậy chứ?"

Hải Lâm im lặng không đáp, hẳn hít sâu một hơi rồi lại thở hắt ra.

Tựa như rất mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!